Giả Ngoan (Bắc Qua)

Chương 3

22/06/2025 02:04

Tôi không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi có thể cảm nhận được sự bối rối của Hứa Hách, nhưng lúc này đầu óc tôi cũng rối bời.

Điện thoại rung lên hai tiếng.

Tôi cúi mắt nhìn.

Đó là đoạn video giám sát lần đầu gặp Hứa Hách ở quán bar tối hôm đó, mà tôi đã nhờ trợ lý tìm ngay từ lúc trong văn phòng.

Trợ lý cẩn thận c/ắt đoạn và gửi cho tôi.

Trong video, chàng trai bị mấy người đàn ông dồn vào góc, ban đầu cậu vẫn phản kháng, thậm chí một tay đã nắm lấy cây gậy ở góc tường.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu nhìn về phía trước, rồi buông xuôi, ôm đầu chịu đò/n.

Còn tôi, đứng ngay chỗ cậu nhìn đến.

Vậy là Hứa Hách biết tôi, sự tiếp cận ban đầu cũng có mục đích khác.

Có lẽ từ đầu, cậu đã lừa dối tôi.

Suốt đường về bãi đỗ xe ngầm, cả hai im lặng.

Tài xế đỗ xe xong, Hứa Hách thấy tôi không động đậy nên cũng ngồi yên.

Tôi thở dài, lấy từ túi ra một tấm thẻ đưa cho cậu.

"Chia tay đi, đây là bồi thường của em dành cho anh."

Hứa Hách ngẩng phắt đầu nhìn tôi, mắt đỏ ngầu.

Tôi không chịu nổi cảnh này, quay mặt đi, bước xuống xe từ phía bên phải.

Hứa Hách nhanh chóng đuổi theo: "Chị.

Em sai rồi, em không nên lừa chị, chị có thể cho em thêm cơ hội nữa không?"

Vì hành động quá vội, khi đóng cửa cậu bị kẹp tay, đ/au đến đỏ mặt.

Tôi không dừng bước: "Từ rất lâu rồi em đã nói, em gh/ét nhất sự lừa dối, dù dưới bất kỳ hình thức nào.

Vả lại bọn mình thật sự không hợp nhau, thời gian tới đừng gặp nhau nữa, đồ đạc của anh em sẽ nhờ người đóng gói gửi lại."

Tôi bước vào thang máy.

Khi Hứa Hách đuổi tới, cửa thang máy đang từ từ khép lại.

Cậu đứng bên ngoài, định ngăn thang máy nhưng khi gặp ánh mắt tôi, bàn tay giơ ra đành dừng lại giữa không trung.

4

Về đến nhà, tôi kiệt sức ngồi trên sofa.

Đồ đạc của Hứa Hách trong nhà không nhiều, nhưng giờ mỗi món đều hiện hữu rõ ràng.

Chiếc cốc in hình mèo cam, gối ôm sóc, bộ lego mới xếp được nửa...

Tôi nhắm mắt, nhưng hình ảnh cậu đứng ngoài thang máy nhìn tôi lại hiện lên.

Như một chú chó bị bỏ rơi.

Rung rung rung

Tiếng điện thoại đưa tôi về thực tại.

Nghe máy, hóa ra lại là Giám thị vừa gặp lúc nãy.

"Tiểu thư Tần, thật thất lễ khi làm phiền cô."

Tôi kiên nhẫn: "Có việc gì thế?"

Giám thị dò hỏi: "Thấy xe cô đã rời đi, vậy sự việc đã giải quyết ổn thỏa rồi phải không? Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nói đôi lời thay cho đứa trẻ Hứa Hách, nhìn bề ngoài nó đầy gai góc nhưng bản chất không x/ấu, cô đừng quá làm khó nó..."

Tôi gi/ật mình, không ngờ vị Giám thị có vẻ nịnh nọt thiếu chủ kiến kia cũng biết bênh vực Hứa Hách.

"Tiểu thư Tần, cô còn nghe máy không?"

Tôi đứng dậy, cầm điện thoại ra bên cửa sổ: "Tôi nghe đây, thầy nói tiếp đi, Hứa Hách, cậu ấy thế nào?"

Giám thị thở dài: "Đứa trẻ này số phận khổ, vừa sinh ra chưa bao lâu, bố nó đã ngã ch*t ở công trường, mẹ nó sức khỏe yếu, tiền bồi thường của công trường hầu như dốc hết vào th/uốc men chữa bệ/nh. Trước đây Hứa Hách học rất giỏi, là học sinh duy nhất của thị trấn năm đó thi đỗ vào trường chúng tôi.

Năm ngoái, đúng ngày thi đại học, bệ/nh viện gọi báo mẹ nó bệ/nh nặng, lúc đó nó đã vào phòng thi rồi lại bỏ chạy ra, mặt tái mét. May sao mẹ nó cuối cùng được c/ứu sống.

Sau đó nhà hết tiền, nó đi v/ay n/ợ nặng lãi. Nhưng n/ợ nặng lãi v/ay dễ trả khó! Hứa Hách ban ngày đi học, tối đi làm thêm khắp nơi trả n/ợ, thành tích học sa sút nhiều, còn suốt ngày bị đám xã hội đen đòi n/ợ. Năm ngoái đúng ngày thi, không hiểu sao lại bị bọn chúng chặn đ/á/nh, tay g/ãy không thể dự thi..."

Lời Giám thị đầy tiếc nuối và thương cảm. Từng câu từng chữ lọt vào tai khiến lồng ng/ực tôi dâng lên cảm xúc khó tả, vừa chua xót vừa nghẹn, khó chịu vô cùng.

Tôi lấy lại bình tĩnh: "Thầy yên tâm đi, em không làm khó cậu ấy."

Giám thị thở phào: "Tốt quá tốt quá, vậy tôi không làm phiền Tiểu thư Tần nữa."

Cúp máy, tôi đứng trước cửa sổ rất lâu.

Mấy ngày sau, Hứa Hách không xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng không cố liên lạc.

Cậu ấy quả thật rất biết nghe lời.

Đôi lúc tôi thấy như vậy cũng tốt.

Để cậu ấy trở về quỹ đạo cuộc đời mình, với số tiền tôi cho, cậu sẽ sống tốt.

Cậu không cần khúm núm chiều lòng tôi, không phải kìm nén bản thân giả vờ ngoan ngoãn trước mặt tôi.

Cậu có thể sống thật với chính mình, thi đỗ đại học, sống cuộc đời phóng khoáng thuộc về cậu.

Tốt lắm.

Chỉ là dạo này, thằng bé Tần Diễn xuất hiện trước mặt tôi ngày càng nhiều.

Hôm đó từ công ty về, từ xa đã thấy nó đứng trước cửa nhà.

Tôi nhấn vân tay mở khóa: "Mày đến làm gì?"

"Em đến thăm chị gái yêu quý của em."

Tôi không thèm để ý, nó cứ thế đi theo vào nhà.

Nó lảm nhảm đủ thứ, nhưng câu nào cũng dò hỏi thái độ của tôi với Hứa Hách, lại còn tưởng giấu giếm rất khéo.

Tôi uống ngụm nước: "Hứa Hách kể với mày qu/an h/ệ của tao với nó rồi?"

Tần Diễn gi/ật mình, đỏ mặt: "Ừ."

Tôi liếc nó: "Bọn mày khi nào thân thiết thế? Trước đây chẳng phải còn đòi đ/á/nh đ/ấm sao?"

Tần Diễn xoa xoa mũi, ngượng ngùng: "Trước toàn là hiểu lầm... Chị ơi, em thấy Hứa Hách người cũng khá tốt, mấy hôm trước em bị chặn đường, chính nó đã giúp em."

"Mày lại đ/á/nh nhau?" Tôi nhíu mày.

"Không, lần này em thật sự oan."

Tần Diễn chuyển đề tài, "Chị, chị với Hứa Hách hai người..."

Tôi vỗ vào mặt nó đang cố chồm tới: "Mày đã đến dò la, vậy thay tao truyền cho nó một câu."

Tần Diễn mắt sáng rỡ: "Chị nói đi."

"Bảo nó chuẩn bị tốt cho kỳ thi năm nay, đã trưởng thành rồi, phải tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình."

5

Tần Diễn có truyền lời tôi hay không, tôi không hỏi nữa.

Công ty lại bận rộn, ngày nào tôi cũng tối mắt tối mũi.

Lại đi nước ngoài công tác đàm phán hợp tác, mất gần một tháng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm