Cùng Thanh Chi, ta ở tiểu trù phòng học cách làm mạt lỵ nha lạc. Đại phu nhân lại sai người đến gọi ta ra tiền viện, bảo có việc trọng cần thương nghị. Bình thường hầu như không qua lại, sao đột nhiên tìm ta? Thay y phục xong, ta vội vàng dẫn Thanh Chi đến tiền viện. Trong chính đường, ngoài lão phu nhân ra, hầu như cả nhà đều có mặt. Lại có một nữ tử ta chưa từng gặp.

- Bẩm Đại phu nhân.

- Vãn Tuyết đến rồi, mau lại đây, vừa hay có việc cần nói.

Ta tiến lại gần thêm chút.

- Ta biết Thanh Sách thể chất không được khỏe, một mình ngươi chăm sóc ắt mệt nhọc. Đây là con gái biểu muội ta, tên Lưu Oanh, vừa tròn mười sáu, đã đến tuổi nghị thân. Ta muốn để nàng cùng ngươi chăm sóc Thanh Sách, đỡ cho ngươi vất vả.

Nữ tử kia e lệ liếc nhìn ta, rồi cúi đầu xuống. Ta trầm mặc không nói. Đại phu nhân lại lải nhải:

- Xưa nay đàn ông nào chẳng tam thê tứ thiếp, huống ngươi là chính thất, nên rộng lượng chút, vì Thanh Sách mà nghĩ.

- Đại phu nhân, xin thứ cho tôi không thể quyết định. Việc này cần hỏi qua Thanh Sách mới được.

Ta chăm chú nhìn bà, thi lễ đáp.

- Việc này cần gì hỏi hắn? Đàn ông nào chẳng muốn mỹ nhân bên cạnh. Hay là Vãn Tuyết ngươi không muốn? Ngươi cũng là tiểu thư quan gia, sao có thể hẹp hòi thế? Nếu truyền ra ngoài, ắt bị người đời chê cười.

Đại phu nhân đột nhiên nóng nảy, lời nói đầy gai góc.

- Bẩm Đại phu nhân, thật sự tôi không thể quyết định. Đợi Thanh Sách về sẽ quyết sau.

Nói xong, ta quay người rời đi. Để lại Đại phu nhân gi/ận dữ m/ắng nhiếc cùng đám người vây quanh an ủi. Thực lòng ta rối bời. Tự nhiên không muốn Tạ Thanh Sách nạp thiếp, con gái nào chẳng mong một đời một đôi. Nhưng ta không biết hắn nghĩ sao. Lời Đại phu nhân cũng chẳng sai, tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường nơi cao môn đại hộ. Dù qu/an h/ệ ngày càng thân mật, nhưng vẫn chưa đến mức tình tựa vàng đ/á. Nếu hắn có ý đó, ta cũng đành chịu. Nhưng nghĩ đến cảnh hắn nạp thiếp, lòng đ/au như d/ao c/ắt, nghẹt thở không ng/uôi.

Suốt ngày hôm ấy, ta thẫn thờ vô h/ồn. Đến tối, Tạ Thanh Sách trở về. Áo choàng phủ đầy tuyết, nhưng nét mặt vẫn nhu hòa cười:

- Phu nhân, đoán xem ta mang gì về?

- Mang gì thế?

Ta gượng cười đáp.

- Là đường xào lật tử tiệm Lưu gia mà nàng hay nhắc. Ta xếp hàng mãi mới m/ua được, còn nóng hổi đây, nếm thử đi!

Hắn bóc một hạt đưa đến miệng ta.

- Đa tạ phu quân.

Lật tử vốn ngọt bùi mềm dẻo, nhưng ta cảm như nhai sáp.

- Hôm nay phu nhân sao vậy? Từ lúc ta vào cửa đã thấy nàng không vui. Có việc gì sao?

Hắn đặt lật tử lên bàn, lặng nhìn ta.

- Phu quân, người có muốn nạp thiếp không? Hôm nay Đại phu nhân đưa con gái biểu muội đến, bảo muốn cho người nạp thiếp. Nếu người muốn, cứ để nàng vào phủ.

Ta ngập ngừng:

- Nhưng ta sẽ không chấp nhận cùng nữ tử khác hầu hạ người. Đến lúc đó, chúng ta hòa ly, phu quân hãy tìm người hiền khác.

Cố nén nước mắt, ta ngoảnh mặt đi không nhìn hắn.

10

- Phu nhân định hòa ly với ta sao?

Giọng hắn bình thản, không lộ cảm xúc.

- Không phải. Ý ta là nếu người nạp thiếp, thì chúng ta hòa ly.

Ta cúi đầu quay lưng, miết ngón tay, lòng rối như tơ vò.

- Phu nhân từng nói, đã thành thân ắt phải tay trong tay đi hết đời. Giờ phu nhân muốn vứt bỏ ta sao?

Sao hắn không hiểu? Ta đã nói rõ nếu nạp thiếp thì hòa ly mà!

Chưa kịp quay người phản bác, đã cảm nhận hơi ấm áp từ sau lưng áp sát. Ta gi/ật mình quay lại, đụng phải bờ ng/ực vững chãi. Ngẩng đầu lên, hắn đã sát bên. Hơi thở nóng hổi phả vào mặt, đôi mắt phượng màu mực thăm thẳm như muốn nuốt chửng người.

- Người... chân người khỏi rồi?!

Ta lùi vài bước, vừa mừng vừa ngạc nhiên.

- Nếu không cố gắng, ngày nào phu nhân bỏ chạy, ta đẩy xe lăn sao đuổi kịp?

Hắn tiến từng bước, miệng nói đùa nhưng mặt không chút tươi cười. Đến khi eo lưng chạm bàn, không lùi được nữa.

- Người nói nhảm gì thế? Ta nào có nói bỏ rơi người?

Hắn cúi người áp sát, ta đành chống tay vào bàn ngả ra sau.

- Thế sao phu nhân cứ hòa ly hòa ly, thật khiến người đ/au lòng.

Toàn thân cứng đờ, khoảng cách quá gần, không dám nhìn thẳng.

- Đó... đó là vì...

- Ta đã bao giờ nói muốn nạp thiếp? Phu nhân không tin ta đến thế sao? Đáng bị ph/ạt thôi.

Hắn áp má vào ta, hơi thở phảng phất bên tai, khiến toàn thân run lên như có luồng điện xẹt qua. Sau đó cảm giác lực đạo nơi eo, trời đất xoay vần. Tỉnh lại đã nằm trên giường. Thân hình vạm vỡ đ/è lên trên. Hai cổ tay bị nắm ch/ặt, khóa trên đỉnh đầu, không nhúc nhích được.

- Người... người định làm gì?

Ta hoảng hốt giãy giụa. Ánh nến lập lòe soi gương mặt hắn, đôi mắt đen ngời lên dục tình nồng đậm.

- Đương nhiên là để phu nhân biết, lòng ta chỉ hướng về một người.

Trái tim như ngừng đ/ập. Sau đó, đôi môi nóng bỏng đã áp lên, cuồ/ng nhiệt mãnh liệt, không chút hơi thở. Chốc lát sau, đầu óc đã mụ mị, tư tưởng tan rã. Hắn thở gấp:

- Phu nhân, còn hòa ly nữa không?

Ta lắc đầu yếu ớt, toàn thân bải hoải.

- Nhưng hình ph/ạt vẫn chưa xong đâu.

- Phu quân...

- A Tuyết, gọi tên ta.

- Thanh Sách... Tạ Thanh Sách...

......

Hôm sau tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trời đã sáng rõ. Toàn thân ê ẩm như muốn rã rời. Quay đầu lại, kẻ tội đồ đang để trần thân trên, tóc xõa tung, mắt cong nheo cười, vẻ mặt thỏa mãn.

- A Tuyết cuối cùng cũng tỉnh rồi.

Nghe tiếng "A Tuyết" ấy, ta lại nhớ đến cảnh tượng đỏ mặt đêm qua.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm