Không phải mọi lời xin lỗi đều đáng được tha thứ.
Nếu một người có thể chấp nhận tất cả, tha thứ mọi điều, thì mọi tổn thương họ từng gánh chịu trước kia đều là đáng đời.
Sở Hành không nói gì thêm.
Không khí đột nhiên tĩnh lặng, tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng hơi thở của nhau.
Hồi lâu sau, chàng quay lưng bỏ đi.
Ngay khi sắp bước ra khỏi cửa, chàng bỗng ngoảnh lại, thần sắc nghiêm túc.
"A Ân."
Ta không đáp lời.
"Ta sẽ chuộc tội với nàng."
13
Sau khi từ Bắc Giao trở về, Sở Hành cùng chị gái ký tờ hòa ly.
Chị đã quyết tâm quy y cửa Phật, cạo tóc xuất gia, đời này vĩnh viễn không trở lại hồng trần.
Đêm khuya, ta gõ cửa phòng chị.
Hai phòng chúng ta vốn sát vách, thuở nhỏ mỗi khi có sấm chớp, ta thường cuộn chăn chạy sang gõ cửa, chui vào chăn ấm của chị rồi tâm sự đến khi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Cứ thế nương tựa nhau hơn mười năm.
Giờ đây vẫn là căn phòng ấy, đêm tối như xưa, nhưng cảnh tượng ngày nào chẳng thể trở lại nữa rồi.
Lòng ta ngổn ngang trăm mối.
"Sự tình đến nông nỗi này, cả hai đều thương tổn, ta chỉ muốn hỏi một câu vì sao.
"Vì sao chứ?"
Chị quay lưng lại, thu xếp hành lý, ta chẳng thấy được nét mặt lúc này của chị, không rõ là vui hay buồn.
"Làm gì có nhiều lý do đến thế.
"Người không vì mình, trời tru đất diệt, trên đời này, có ai là không mưu tính cho tiền đồ của bản thân?
"Ngươi sinh non, khi chào đời tiếng khóc yếu ớt, suýt nữa thì không nuôi nổi. Từ đó, mọi người đều coi ngươi như minh châu, nâng niu trên tay sợ rơi, sợ vỡ.
"Về sau, ngươi lạc trong cung, là Thái tử dắt tay dẫn ngươi ra. Từ đó phụ mẫu lại bảo nhờ ngươi mà rạng rỡ môn đình."
Chị cười gằn đầy tự giễu.
"Rõ ràng cùng là con cái nhà họ, trong người chảy chung dòng m/áu, ngươi dường như chẳng tốn chút sức đã có được tất cả, còn ta mãi sống trong bóng tối của ngươi, cái gì cũng phải tự mình tranh giành, cư/ớp gi/ật. Tại sao vậy! Tại sao chứ?
"Sau này, Thái tử khải hoàn trở triều, còn ngươi mắc kẹt trên núi mấy năm không về, ngươi có biết lúc đó ta vui sướng thế nào không? Ta có th/ủ đo/ạn, có tham vọng, cơ hội đặt ngay trước mắt, tại sao ta không thể tiến đến vị trí mơ ước bấy lâu?
"Nhưng mà, nhưng mà..."
Tâm tình chị đột nhiên sụp đổ, khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc.
Cuối cùng kiệt sức, ngồi bệt xuống đất, mắt vô h/ồn, thở ra nửa hơi uất nghẹn.
"Nhưng người ta toan tính lại là đứa em gái đã tin tưởng ta nhất từ nhỏ đến lớn.
"Thầm Tố Vi, ngươi là đồ ngốc... ngươi là đồ ngốc mà!"
14
Sở Hành xông vào sào huyệt Nam Cương, tìm ki/ếm nhiều ngày, mang về một loại dược thảo có thể chữa khỏi hoàn toàn tâm tật của ta.
Đoạn Tình Thảo, đó là thần thảo mọc sâu trong U Minh Cốc.
Sau khi hái về, người cung dưỡng phải lấy m/áu tươi của mình tưới bón suốt bốn mươi chín ngày, rồi mới đem chế th/uốc, có thể trị trăm bệ/nh thế gian, ngay cả người hấp hối uống vào cũng hồi sinh được.
Nhưng phản ứng phụ đúng như tên gọi - đoạn tình. Sau khi thần thảo phát huy tác dụng, sẽ triệt để ch/ặt đ/ứt tình căn giữa người cung dưỡng và người dùng th/uốc.
Ta uống th/uốc xong, cơn buồn ngủ dần dâng lên.
Vừa chạm đầu vào gối đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Đã nhiều năm chưa từng có giấc ngủ ngon lành đến thế.
Tỉnh dậy, chỉ thấy tinh thần sảng khoái, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm.
Ngoài cửa chim sẻ ríu ran.
Ta bước chân thư thái, nâng vạt áo, xỏ dép ra bên cửa sổ. Ánh mặt trời rực rỡ, xua tan màn sương dày đặc bao phủ bầu trời bấy lâu.
Hồng trần tối tăm bỗng sáng bừng như tuyết, xuân quang nồng ấm chợt lạnh giá.
Từ đó về sau.
Liễu rậm hoa tươi, bỗng nhiên sáng rỡ.
Hồi kết
Sau khi tình căn đoạn tuyệt, Sở Hành mất đi lý trí, hành tung đi/ên lo/ạn, nói năng bất thường, tựa trẻ lên ba.
Cử chỉ ngông cuồ/ng như thế, thật đáng chê cười.
Đông cung bỏ không, ngôi vị trữ quân rơi vào tay Sở Dục.
Còn ta, sớm đã thấu hiểu lan nhân tụ quả, cũng sớm buông bỏ chấp niệm năm xưa, ngoài việc mất đi một đoạn ký ức ra, không hề bị ảnh hưởng gì.
Quả đúng như câu nói -
Bệ/nh đến như núi đổ, bệ/nh đi tựa kéo tơ.
Lại một năm mới sắp đến.
Đêm nay không có giới nghiêm, bách tính ùa ra đường, vui mừng đón Tất niên.
Tiếng trống múa lân không dứt, pháo hoa rực sáng không ngừng trên trời, tuyết trắng bay phơi phới, gió bấc gào thét, nhưng chẳng hề làm giảm không khí nhộn nhịp nơi phố chợ. Người người đều chúc tụng tuyết báo điềm lành, khung cảnh thái bình thịnh trị.
Ngoài điện gió lạnh buốt xươ/ng, trong điện lò vàng ấm áp hương nghi ngút.
Ta đã có th/ai, mấy vị mệnh phụ quý cô thân thiết lần lượt đến chúc mừng.
Ta lấy nước thay rư/ợu, tạ ơn từng người.
Hơi nóng từ hệ thống sưởi tỏa mạnh, khí nóng, hơi rư/ợu và mùi dầu mỡ thức ăn khiến bụng ta cồn cào.
Ta gắng kìm nén sự khó chịu, áp sát tai Sở Dục thì thào:
"Thiếp muốn ra ngoài dạo bước."
Ta quấn ch/ặt áo choàng, bốn cung nữ cẩn thận theo hầu trước sau.
Cách điện không xa có một khu vườn xinh xắn.
Sau khi tuyết rơi, hương hoa càng thêm thanh khiết. Ta hít hà mùi thơm mát lạnh, cảm giác khó chịu trong bụng dần tan biến.
Đột nhiên có người từ sau núi giả hiện ra.
"Ngươi là ai?"
Ta gi/ật mình, loạng choạng lùi nửa bước.
Hắn tò mò nhìn ta: "Ngươi đẹp thật, như tiên nữ vậy. Trông ngươi quen lắm, chúng ta trước đây từng gặp nhau chăng?"
Cung nữ che chắn trước mặt ta.
"Điện hạ Nhị hoàng tử, ngài nên về uống th/uốc rồi. Đây không phải nơi ngài nên đến."
Chẳng mấy chốc mấy vệ binh tới, dìu hắn đi. Ta được các cung nữ hộ tống trở về.
Hắn là ai nhỉ?
Suốt dọc đường, ta cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu chẳng tìm thấy chút ký ức nào về người này.
Ta từng lên núi tu hành, nghiên c/ứu Phật pháp, trong thời gian đó chưa từng dính líu hồng trần. Sau khi xuống núi hoàn tục liền kết hôn với Sở Dục, chẳng có chút qu/an h/ệ nào với hắn.
Còn câu nói "trông quen" kia...
Có lẽ, là hắn đang nói nhảm mà thôi.
Yến tiệc trong cung vẫn tiếp diễn, từng lớp từng lớp ca vũ không ngừng.
Khi trở lại, trên bàn đã thay toàn món khai vị, cùng một chén nước giải khát vải - dương mai.
Sở Dục nắm ch/ặt tay ta, sưởi ấm cho ta.
"Sao mới ra ngoài chốc lát mà tay đã lạnh ngắt thế?"
Ta dựa vào vai chàng, rất muốn kể chuyện lạ hôm nay, cũng muốn hỏi chàng về quá khứ của vị hoàng tử ngây ngô kia.
Nhưng lời đến cửa miệng, rốt cuộc vẫn nuốt trở lại.
Ngẫm mà xem, đời người dài dằng dặc, khách qua đường vội vã.
Gặp gỡ đâu cần từng quen biết.
(Hết)