Dường như vừa trải qua một cơn á/c mộng khủng khiếp, hắn liên tục nói mê trong cơn sốt.
"Chiêu Vân..."
Chiếc thìa trong tay ta siết ch/ặt hơn.
Thị nữ đỏ mắt che miệng nghẹn ngào:
"Ngay cả lúc bệ/nh nặng, tướng quân vẫn gọi tên cô."
Lời nói ấy khiến ta ngượng ngùng.
"Có lẽ ngươi nghe nhầm chăng?"
Vừa dứt lời, tiếng thều thào lại vang bên tai:
"Chiêu Vân, ta sẽ không cưới người khác."
Giọng nói càng rõ rệt, quả thực là hắn đang mê man vì sốt.
"Đã mời ngự y đến chẩn đoán chưa?"
"Dạ rồi. Ngự y nói tướng quân tâm sự u uẩn, khí kết tích tụ nên bệ/nh tình chậm thuyên giảm."
Ta vẫy tay ra hiệu cho thị nữ lui xuống.
11
Trong tẩm điện của Cố Ánh Hoài, chỉ còn lại ta với hắn.
Ta cẩn thận thổi ng/uội th/uốc, từng thìa đưa vào miệng hắn.
Khi ngủ say, dáng vẻ hắn dịu dàng khác thường, chẳng giống chút nào với hình ảnh Uy Bắc tướng quân oai phong lẫm liệt thường ngày.
Chẳng biết bao lâu sau, Cố Ánh Hoài chầm chậm mở mắt.
Thấy ta ngồi bên giường, ánh mắt hắn thoáng chút kinh ngạc.
"Bọn họ vẫn làm phiền đến nàng rồi sao?"
"Ta đã dặn không được tiết lộ... ho... ho..."
Hắn ho sặc sụa vì xúc động mạnh.
Ta đỡ hắn ngồi dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng.
"Không trách họ được, là ta tự tìm đến."
"Tửu lâu đã sinh lời, ta đến để trả lại số bạc ngài cho v/ay trước đây."
Ánh mắt Cố Ánh Hoài lướt qua gói bạc trên bàn.
Niềm vui trong đáy mắt hắn dần hóa thành đắng chát.
Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười tự giễu:
"Hình như nhiều hơn số ta cho v/ay?"
Ta mím môi:
"Phần dư là để tạ ơn sự đối đãi của ngài bấy lâu."
Hơi thở Cố Ánh Hoài đột nhiên gấp gáp.
Đôi mắt đỏ ngầu, giọng trầm khàn nén gi/ận dữ:
"Vậy ra nàng đến đây để đoạn tuyệt với ta?"
"Tống Chiêu Vân, nàng nhất định phải dứt khoát như thế sao?"
Ta chưa kịp đáp, một lực mạnh kéo ta vào lòng.
Chóng mặt quay cuồ/ng, ta bị đ/è xuống giường.
Nụ hôn mang hương th/uốc của hắn ập xuống, vội vàng và gi/ận dữ.
Ta nằm im chịu đựng, không chống cự.
Đến khi vị tanh loang khóe môi, hắn mới đ/au đớn buông ra.
Quay mặt đi, giọng hắn lạnh băng:
"Nàng đi đi."
Ta với tay định chạm vào gương mặt hắn, bị hắn gạt phắt.
"Gia tộc họ Cố không cần sự thương hại."
Ta hiểu, làm sao không hiểu được?
Những chiến công của Cố Ánh Hoài đều đổi bằng m/áu và gươm giáo nơi sa trường.
Hắn giống cha mình đến lạ.
Có thể đổ m/áu, nhưng không chấp nhận sự thương hại từ người mình yêu.
Lặng lẽ ngồi dậy, ta từng chiếc cởi cúc áo nhung.
Cố Ánh Hoài sửng sốt:
"Nàng làm gì thế?"
"Ánh Hoài, chúng ta thành thân đi."
Ta mỉm cười nhẹ nhàng như nói chuyện thời tiết.
Khóe miệng hắn run nhẹ.
Đôi mắt chất chứa cơn bão ta không thể thấu hiểu.
"Ta đã nói, thà cả đời không được nàng yêu, còn hơn nghe lời dối trá."
"Trước khi ta đổi ý, nàng vẫn còn cơ hội mặc lại áo và rời đi."
Ta không đáp, chỉ nhẹ nhàng hôn lên má hắn.
Gương mặt nam nhân ửng hồng như kẻ s/ay rư/ợu.
Khi màn the buông xuống, hắn cuồ/ng nhiệt đáp trả nụ hôn.
Trong vòng tay hắn, ta nghe tiếng thì thào khàn đặc:
"Chiêu Vân, gọi ta như lúc nãy nữa đi..."
"Ánh Hoài... nhẹ thôi..."
12
Tin Cố tướng quân thành hôn nhanh chóng loan khắp kinh thành.
Hôm đó, Bùi Kính xuất hiện tại tửu lâu.
Từ bắc thành phi ngựa tới đây cũng phải mất vài canh giờ.
Bùi Kính vội vã tới nơi, ánh mắt rạng rỡ khi thấy ta:
"Chiêu Vân, nửa năm qua ta không ngừng tìm ki/ếm, hóa ra nàng vẫn ở kinh thành..."
Hắn định nắm tay ta, nhưng ta lùi lại hai bước.
Sắc mặt Bùi Kính tối sầm:
"Giờ đây, nàng nhất định phải xa lạ với ta đến thế ư?"
Ta cười nhạt:
"Thân là kẻ sắm sửa giá y, đâu tiện thân thiết với nam tử khác."
Mắt Bùi Kính đỏ hoe:
"Nàng là thê tử của ta, sao có thể đính hôn với người khác?"
"Bùi đại phu trí nhớ tốt lắm, chỉ tiếc hiện tại hầu gái đã mang th/ai, hai tháng nữa hài nhi chào đời."
"Sống yên ấm không được hay sao, mà còn nhớ tới kẻ bị ruồng bỏ như ta?"
Giọng ta bình thản như kể chuyện người đời.
"Chiêu Vân, ta biết nàng phải chịu nhiều oan ức."
Bùi Kính thở dài, giọng êm dịu hơn:
"Khi đưa Tần Quyên về, ta cũng bất đắc dĩ. Nàng ấy đã có thân với ta, mà nàng lại vô tự nhiều năm, hẳn trong lòng nàng hiểu ta mong con đến chừng nào."
"Lúc đó ta không nghĩ nhiều, chỉ thương nàng ấy mang th/ai nên chiều chuộng hơn, chứ chưa từng muốn viết hòa ly thư."
"Chúng ta thanh mai trúc mã, tình nghĩa nhiều năm, nàng nỡ lòng nào bỏ rơi ta?"
Ta khẽ cười chua chát:
"Trước đây chỉ biết Bùi đại phu có đôi tay vàng, không ngờ nửa năm xa cách khẩu tài cũng linh hoạt."
"Giờ đã biết đảo đi/ên đen trắng."
Ta mím môi:
"Kẻ bỏ rơi trước, chẳng phải là đại phu sao?"
Bùi Kính sốt ruột c/ắt ngang:
"Chiêu Vân, từng tiếng 'Bùi đại phu' của nàng khiến ta đ/au lòng lắm."
"Năm xưa biểu muội vào phủ, dù nàng không vui vẫn đối đãi tử tế, ta biết nàng không phải hạng phụ nhân đ/ộc á/c."
"Trong lòng luôn nghĩ, nàng có thể chấp nhận biểu muội, ắt cũng dung nạp được Tần cô nương."
"Không ngờ nàng cao ngạo thế, ném lại hòa ly thư rồi ra đi, khiến ta ngày đêm bất an."
"Nay ta đến đón nàng về, dù có gi/ận cũng nên cho ta cơ hội chuộc lỗi chứ."
Nhớ lại những ngày tháng làm vợ chồng với Bùi Kính.
Ai chẳng mong nhất sinh nhất thế nhất song nhân?
Dù là Tần Quyên - một thứ thiếp - cũng từng mơ ước điều đó.
Nhưng mộng tưởng vẫn chỉ là hư ảo.