Không Hay Biết Vầng Trăng Sáng

Chương 7

13/09/2025 10:14

“Nhanh nín đi, kẻo người nhà lo lắng.”

Cố Ánh Hoài ngừng khóc, nửa tin nửa ngờ nếm thử một ngụm.

Thật ngọt ngào. Giống như con người nàng vậy.

Không xa, một người phụ nữ gọi nàng: “Chiêu Vân, đừng chạy xa thế.”

Chiêu Vân, quả là cái tên êm tai.

Cố Ánh Hoài nghĩ, Dương Châu quả là chốn tốt, sau này nhất định phải trở lại.

Lần gặp lại nàng, là năm hắn mười lăm tuổi.

Nàng vẫn ở Dương Châu, bên cạnh lại theo một chàng trai trẻ.

Hai người dường như rất thân thiết.

Hắn nghe Chiêu Vân thân mật gọi chàng ta: Bùi đại ca.

Đó là lần đầu tiên Cố Ánh Hoài biết, hóa ra gh/en t/uông lại là thứ vị này.

Hắn cũng muốn được thân cận nàng, cũng muốn thoải mái trò chuyện cùng nàng.

Khi ấy biên cương lo/ạn lạc, hắn theo cha xuất chinh.

Mấy năm sau trở về kinh thành, người hắn phái đi dò la báo lại: Chiêu Vân đã sớm lấy chồng.

Phu quân nàng hầu hạ tại Thái y viện, nên cả nhà dời đến kinh thành.

Hắn lén đến thành Bắc thăm nàng vài lần.

Phu quân nàng, chính là vị Bùi đại ca trong miệng nàng.

Nhưng nàng dường như sống không vui.

Những năm này, dù Hoàng thượng muốn ban hôn, hắn chưa từng nhận lời.

Dù nàng đã có chồng, hắn vẫn không muốn tùy tiện tìm người qua ngày.

Mãi đến ngày c/ứu nàng khỏi tay sơn tặc.

Cố Ánh Hoài hiểu, đây là cơ hội trời cho.

Thượng thiên rốt cuộc đã chiều lòng hắn.

Chỉ có điều, tấm chân tình này của hắn, Chiêu Vân vĩnh viễn không thể biết được.

Nàng gh/ét nhất là thiếu n/ợ người khác.

Nếu nàng biết, chỉ sợ khóc đến hao tổn thân thể.

Cố Ánh Hoài chỉ mong những ngày sau này của nàng bình an thuận lợi, không cầu gì hơn.

16

Tháng thứ hai sau thành hôn, ta chẩn ra mạch có th/ai.

Cố Ánh Hoài vui mừng khôn xiết, sau đó lại xót xa.

“Nàng nay đã mang th/ai, việc tửu lâu giao cho Xuân Đào lo liệu đi.”

Ta nhìn dáng vẻ cẩn thận của Cố Ánh Hoài, không nhịn được cười.

À phải, nghe nói Tần Quyên bị Bùi Kính đuổi khỏi nhà.

Xuân Đào ngày ngày lui tới tửu lâu, nghe được vài tin.

Hóa ra đứa con trong bụng Tần Quyên không phải của Bùi Kính.

Trước khi gặp Bùi Kính, Tần Quyên từng theo một cử nhân nghèo.

Sau này người đó cưới vợ cả, liền bỏ rơi Tần Quyên.

Nàng mê hoặc đàn ông rất giỏi.

Mấy lần quyến rũ Bùi Kính, tự nhiên cũng đổ đứa con cho hắn.

Sau khi sinh con, Bùi Kính lạnh nhạt với Tần Quyên nhiều.

Có lẽ vì Bùi Kính vẫn luyến tiếc ta, khiến giữa họ sinh hiềm khích.

Tần Quyên không chịu nổi, tư thông với gia nhân.

Bị Bùi Kính bắt tại trận, mới lôi ra cả đống chuyện.

Bùi Kính biết mình làm cha nuôi cho người khác, tức gi/ận không chỗ thoát.

Lập tức đuổi Tần Quyên và đứa con hoang ra khỏi nhà.

Ta nghe xong cũng không phản ứng gì.

Chỉ là Bùi Kính đi/ên rồi.

Nhiều năm không có con, trong lòng đã nghi ngờ.

Hắn tự chẩn mạch, phát hiện mình không có khả năng sinh sản.

Xuân Đào cười đến mắt nheo lại:

“Hôm đó họ còn vu cho cô nương không sinh nở, hóa ra căn nguyên ở Bùi Kính.”

“Đúng là tự chuốc họa.”

Ta mỉm cười, đứng trong sân ngắm hoa đào mùa xuân.

Qua một mùa đông, chúng nở rộ rực rỡ.

Thật đúng là “nhân gian tứ nguyệt phương phi tận”.

Bên cạnh, Cố Ánh Hoài khoác thêm cho ta một chiếc áo.

“Sớm tối vẫn còn hơi lạnh, chú ý thân thể.”

Ta cười tựa vào vai chàng.

“Thiếp muốn làm vò rư/ợu đào ch/ôn dưới gốc cây, sang năm đào lên uống.”

“Phu quân thấy thế nào?”

Cố Ánh Hoài mỉm cười xoa đầu ta:

“Phu nhân hứng thú hay lắm, ta tất nhiên chiều ý.”

(Toàn văn hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm