『Tôi chỉ mong lật điện thoại tôi.』
Thầm mà quay lại.
『Em thèm đâu.』
Tôi môi, mở WeChat ta.
Dù đã đoán trước khi ở vị trí danh sách chat, tim vẫn lo/ạn nhịp.
Tôi file gửi thì hộp tin nhắn liên tục:
【Muốn loại nào, thiệu cho】
Không hiểu sao tay vẫn lỡ mở tin nhắn ấy.
Cả tràng các mỹ nhân đủ thể loại.
Chẳng biết lúc ấy nào, đơ lúc bình thản dấu đọc'.
『Nếm thử cà chua nhạt... Có chuyện gì?』
Thầm nhíu mày:『Sao tái thế?』
『Có bị khói ấy mà.』
Tôi cười ra ngoài hít chút đã.』
『Ừ.』 ngờ:『Cũng sắp rồi.』
Tôi ngồi phịch xuống sofa.
Điểm Điểm đến cọ chân. Chú cún b/éo tốt, tính tình bát Nó nghếch mõm ư ử.
Tôi cúi xuống bế đêm đó nắm chó dạy nó gọi 'mẹ' túc nào. Nhớ lại vẫn buồn cười, lại cay cay.
Một ẩm ướt trên má - Điểm Điểm đang liếm tôi, nghiêng đầu『Gâu ư』một tiếng.
Tôi bật cười, nghĩ bụng thôi vậy. Suy cùng, ban chỉ giả làm yêu để qua phụ huynh mà thôi.
13
Hai ngày sau giữ bình thản. Nhưng vẫn nhận ra điều gì đó. Trước khi về, gặp người.
Anh xốc nách kéo đó từ quán bar ra, dí điện thoại vào mặt:『Giải đi.』
Người kia sửng sốt, vàng xin lỗi:『Chị dâu ơi biết đã có chị. Thấy đ/ộc thân bấy năm lại bị đình thúc nên mới thiệu gái. phải chuyện tốt, xin lỗi ạ.』
Độc thân từ trong trứng?
Tôi ngẩng Việt. Mặt đỏ bừng tái đ/á kia phát:『Lắm mồm!』
Nhưng càng giống giấu hở đuôi.
Tôi bặm môi cười, hiểu đã biết chuyện.
Trên xe, khí ngượng ngùng. khi nghe tiếng『chị dâu』, ai buồn cải chính.
Thầm ho giả:『WeChat chỉ dấu tin nhắn là thôi.』
Tôi gật đầu. Đột nhiên sáng mắt:『Hai ngày lạnh nhạt gh/en?』
Ba từ cuối thều thào bất an.
Tôi đáp, hỏi ngược:『Thầm em?』
Giọng khẳng định.
Thầm lặng thinh. tiếng『Ừm』nhỏ như muỗi vo ve.
Tôi tò mò:『Tại sao lại là em?』
『Anh biết.』 né ánh mắt:『Cứ nào ấy mà mất rồi.』
『Ái tình sét đ/á/nh?』
『Cũng na ná.』
Tôi người, tín nghi:『Nhưng ta yêu ai. Mấy năm thử hiểu ai à?』
『Có chứ!』 ngả ra ghế, giọng thản nhiên:『Anh thử qua lắm, cuối cùng vẫn nhất.』
『Thử gì?』
Thầm im thin thít. Không giống cách thông thường. những bức kia, nghĩ đi/ên rồ lóe lên:『Xem thử?』
Thầm ho sặc sụa:『Làm gì có!』
Giọng hết sức hư huyễn. nói, chỉ chăm chăm nhìn. Cuối cùng để giác, tim phẳng lỳ như sư già nhập định.』
『Rồi sao?』
『Rồi có đứa gửi hình em.』 dừng lại, liếm môi:『Tim nhanh đến mức tưởng mắc bệ/nh. Tối đó, mơ em.』
Anh chi tiết, tai đỏ lựng dưới mái tóc đen đã tố cáo tất cả. khôn ngoan hỏi tiếp, đỏ bừng.
『Thôi đi về quay mặt.
Thầm lại nằng nặc:『Anh đã trả lời thế, đáp câu hỏi anh.』
Giọng hi vọng tưởng nắm phần thắng khiến nỡ từ chối. ra cửa ậm qua.
Thầm cười như trẻ con kẹo. Đột nhiên nói:『Anh chỉ năm.』
『Gì cơ?』
『Một năm nếu đến Xuyên, dùng mọi th/ủ đo/ạn cư/ớp về. May là phải dùng đến.』
Tôi cười, lại năm?』
Tôi nhắc đến thời gian xa Chàng trai hay làm nũng xin xỏ bỗng trở nên lịch sự khó hiểu.
Thầm trầm mặc. Lâu sau mới thều thào:『Vì thích, bảo phiền phức.』
Tôi ra. Hôm nhật Xuyên, có cô gái ám chỉ cua hai chàng. đã quát Việt:『Tôi theo đuổi này. Anh thật phiền!』
Lời như d/ao cứa. xin lỗi biến mất. Khi trở lại, đã trở hoàn toàn khác - lịch sự, giữ cách.
Tôi hối h/ận:『Lúc đó em...』
『Không sao.』 c/ắt ngang:『Lỗi tại biết cách yêu.』
Tôi lặng. Anh lại nói:『Nhưng biết không? Sau năm, nếu hạnh phúc, buông tay. Còn nếu không...』
Giọng trầm xuống:『Anh cơ hội chạy trốn nữa.』