Gương thêm âm u dưới ranh sáng tối.

Đột nhiên hắn mất kiểm soát, đứng phắt hất tung cả bàn tiệc.

Ánh mắt cả hội trường đổ dồn chúng ngơ ngác lẫn kinh ngạc.

Tần siết ch/ặt cổ gần như nghiến nghiến lợi hiệp:

"Diêu Diêu, đừng nói lời hờn dỗi nữa."

"Tình cảm bao chúng ta, lẽ nào bằng một kẻ xứng làm bạn giường?"

"Anh cảm với phải không? Nếu sao dùng Vô Xá để chọc anh?"

"Diêu Diêu, tuổi trẻ ai dại biết trân Em hãy cho thêm một h...Ằm!"

Lời chưa dứt đã bị một quyền đ/ấm chặn ngang.

Trong ký ức

đây tiên Vô Xá đ/á/nh nhau.

Hung bạo, mà cuốn

Như chàng thiếu niên nào vụt sáng dưới ánh đèn, chiến đấu vì

Dẫu rằng, đèn pha lê nhân tạo hội trường.

Dẫu rằng, hắn đã chẳng thiếu niên.

20

Đêm ấy, thương đậm đặc hơn nỗi

Trong khoảnh khắc tạm ngừng mưa Vô Xá bỗng hỏi:

"Lần này... khá hơn trước không?"

"Ngày mai lặng lẽ bỏ đi nữa không?"

Vết bầm khóe miệng hắn vì giãy mà rỉ m/áu.

Đầu ngón chùi vệt đỏ ấy, lên môi nếm thử:

"Không tự à? Cậu bạn điều cần bàn cãi."

Tôi định dùng chọc hắn.

Lúc nãy ở tiệc, hắn ràng đã nghe những lời mà giả vờ

Nhưng này, Vô Xá im lặng.

Hắn như mặc nhận, khẽ lên:

"Cảm ơn."

Rồi cúi xuống——

Tôi vội vàng ngăn hắn:

"Sao cãi lại?"

"Đối với anh, chúng nhân thôi sao?"

Người đàn ông lại, ngừng động tác, giọng lên:

"Bởi vì... ép khiến phiền n/ão."

"Việc yêu, một mối qu/an h/ệ, một con người..."

"Khó khăn nào, dùng hơn hai mươi chưa làm được với khác, hiểu hơn em."

Tất cuồn cuộn về.

Tôi kìm được mở đôi môi.

Khi ngón đào sâu bờ lưng hắn,

Tần Vô Xá chút dự áp sát.

Lời tỏ hóa thành nụ hôn in lên vết s/ẹo

Cũng tiên, hắn gọi tên tôi:

"Bởi vậy, Triệu Tuế Diêu."

"Trong lòng gì, biết rõ."

"Bên ai, tùy định."

Ngoài cửa kính, mưa xả đổ ập xuống.

Nước mưa thấm ướt cả thành phố.

Tôi bị một trận mưa rào.

Trên bàn xa xa bánh thừa.

Có lẽ ngày mai mở cửa, gió ngập lời đàm gập ghềnh.

Nhưng ít nhất, đây.

Bóng tối, khuyết thiếu, đi/ên cuồ/ng chúng

Tất thảy.

Đều được ân xá.

Ngoại truyện

Điều ai chị gái)

Có lẽ Diêu

Khi phát hiện Lạc Nguyệt và Dịch, phản tiên phải phẫn nộ, mà lạnh buốt tim.

Tôi tự hỏi, cuộc đã thiếu sót điều gì?

Để đứa ruột khi bị tổn thương phản chịu cầu c/ứu

giãi bày chút phiền muộn, ấm ức.

Hàng chục tấm thân mật xếp trên màn nhức mắt, chi phải một vượt qua nạn nào.

Nhưng ấy, ép hỏi.

Cũng lẽ toan tính riêng.

Nên đành chọn buông tay.

Không tới nữa.

Mãi đến khi truyền dữ.

Một chất đẩy Diêu bão.

Ngoại sóng ầm ĩ.

Tôi biết nh.ạy cả.m đa đoan.

Từ bé đã chịu cha mẹ ly hôn, cảm bị phản bội.

Nó ắt bị kẹt danh tiếng Triệu cảm cá nhân.

Vì vậy, vượt qua nó.

Chủ động dẫn dư luận.

Những bức kia quả thực rất hữu

Nhưng hiểu.

Dù vụ tố giác hảo đến mấy, sớm muộn tra ra manh mối, trả đũa. Diêu, kịp nghĩ nhiều nữa.

Từng rất nỗ lực làm một chị tốt.

mấy nhà ăn tối, làm bài tập cùng đứa

Nhưng mười lăm tuổi.

Nó bị b/ắt ở trường.

Tôi mê lo hôn với gia, quan được.

Sự thiếu vắng thân, khiến kẻ khác lợi chỗ hở.

Từ sau, quá trưởng thành

Tôi nắm bắt được nữa——

Nó ôm thủ che chắn cho trong vụ t/ai n/ạn;

Chịu đủ tổn thương khó xử mối qu/an h/ệ chằng chịt Tam Triệu Tần;

Tôi sự dịu dàng bao h/ận sự kiên bấy nhiêu.

Đến tận hôm nhớ như in.

Hôm hôn, tất cả đều chúc phúc.

Duy

Nó ôm cưới vừa vừa nói:

"Chị ơi, chị trốn hôn nhé."

"Em chị thích."

Quả thực, ấy chưa tương tư.

Lúc ấy, thậm nhen nhóm ý niệm.

——Đi thôi.

Đừng nghĩ đến cha trọng nam nữ, mẹ kế cùng đứa trai dòm ngó.

Đi thôi.

Đừng nghĩ đã vì hôn hiệp những gì, vì Triệu thị hy sinh bao nhiêu.

Cứ thế.

Cùng trân quý nhất, đi trốn hôn.

Chúng sinh ra từ một ấm.

Già đi ch*t chung một Tuế Diêu.

Ngoài nhau ra.

Không ai biết.

(Hết)

Tác giả: Chung Tuế Bất Văn Khuynh Phúc Nhân

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Tướng Gia Sủng Ái Ta

Chương 31
Sau khi liên tục đánh ba vị hôn phu đến mức bị hủy hôn, phụ thân ta cho rằng ta có chút vấn đề về tâm trí. Người vội vã vào cung diện kiến Thánh Thượng, khóc lóc cầu xin Bệ Hạ đưa ta vào Quốc Tử Giám để rèn giũa lại từ đầu. Nào ngờ... ta lại nhất kiến chung tình với mã phu trông ngựa ở học viện. Để dụ dỗ hắn cưới ta, ta cách dăm bữa nửa tháng lại giả vờ đáng thương chạy đến chuồng ngựa. Hôm nay thì bị thương ngã vào lòng hắn, mai thì bệnh nặng để hắn chăm sóc cả đêm, mốt thì cùng hắn thức trắng đêm đàm đạo nhân sinh lý tưởng... Mãi cho đến khi dỗ dành được chàng gật đầu, ta nửa đêm vượt tường về nhà báo tin mừng. Phụ thân nghe xong, xác nhận đi xác nhận lại người muốn tới cầu thân là một gã mã phu, liền vác cuốc rượt theo ta, thề phải đoạn tuyệt quan hệ máu mủ… Sáng hôm sau, mã phu thật sự đến cửa cầu thân. Hắn mặc áo bào thêu rồng cưỡi trên lưng ngựa, anh tư bừng bừng, phía sau là hàng trăm cấm vệ quân. Cha ta đang cầm cái cuốc chặn ở cửa, chuẩn bị cho mã phu mất mạng ngay tại chỗ, lập tức sợ đến quỳ rạp xuống đất. "Gần đây quên đốt vàng mã cho nương con rồi, thế nào lại dẫn cả tên Diêm Vương – thừa tướng đến cửa, nhìn cái thế này, chẳng lẽ hắn đến tịch thu gia sản nhà ta..." Ta:
Cổ trang
Hài hước
Ngôn Tình
2
Mù Là May Hả? Chương 25