「Xuân Sinh tuy hơi đần nhưng Tùy Ương giống mẹ nó, thông minh lắm.」
「Nó hay ôm đồm mọi chuyện vào mình.」
「Nhưng Tiểu Tịch à, cháu đừng áy náy. Có lần Xuân Sinh suýt mất mạng, là ba cháu c/ứu đấy. Mấy năm nay bỏ mặc đứa con duy nhất của Hoài Dương, nhà họ Tùy này n/ợ cháu.」
「Từ nay cháu là con nhà họ Tùy.」
「Chúng tôi đã hứa với Tiểu Ương sẽ chăm sóc cháu chu đáo.」
Người nhà họ Tùy thật kỳ lạ.
Họ không gh/ét tôi.
Tôi cũng muốn tự gh/ét chính mình, nhưng không thể.
Bởi Hoài Tịch mãi yêu Hoài Tịch.
Xuân ấm áp, vạn vật hồi sinh.
Đã gần sang hạ.
Tiếng ve râm ran, bàn tay nắm ch/ặt bỗng cựa mình.
Tùy Ương tỉnh lại.
Vẫn như mọi khi, ánh mắt đầu tiên anh dành cho tôi.
Rồi nở nụ cười phóng khoáng mà dịu dàng.
「Lâu rồi không nghỉ ngơi đúng không?」Giọng anh khàn đặc, 「Trông em g/ầy hẳn.」
Tôi không muốn khóc.
Nhưng một giọt, hai giọt, ba giọt lệ không ngừng lăn dài.
Anh ho sặc sụa, cố với tay lau nước mắt cho tôi nhưng chẳng thể nhấc lên, đành tự giễu: 「Thành phế vật thật rồi.」
Tôi cúi mặt xuống, không để anh phải gắng sức, tựa nhẹ má vào bàn tay anh.
Kể lại mọi chuyện xảy ra thời gian qua, anh chăm chú lắng nghe, đầu ngón tay vuốt ve mái tóc tôi.
「Giỏi lắm Tiểu Tịch.」Nghe xem tôi xử lý ổn thỏa mọi việc, Tùy Ương thì thầm, 「Xứng danh học trò xuất sắc nhất của anh.」
Tôi chợt nhớ những ánh mắt đ/au đáu đầy xót thương và ăn năn của anh.
Nhớ tấm ảnh đầu tiên tôi chụp bằng chiếc máy ảnh ấy.
Phải chăng từ thuở đó, anh đã định nói lời ly biệt?
Nghẹn ngào, tôi hỏi: 「Nhưng anh chỉ có mỗi mình em là học trò thôi mà?」
「Ừ nhỉ?」Anh đáp, 「Bị em phát hiện rồi.」
「Thưa Tùy Ương, em còn một câu hỏi.」
「Ừm?」
「Anh sửa code 'yêu Hoài Tịch' mà không ghi chủ ngữ.」
Tai anh ửng hồng, sau hồi lâu trầm mặc, anh thở dài như chịu thua: 「Hoài Tịch yêu Hoài Tịch.」
Cô gái tuyệt vời ấy, anh đã lặng lẽ dõi theo bao năm. Nếu ban đầu chỉ là xót thương, áy náy, thì từ ánh mắt đầu tiên nàng trao anh, kết cục đã an bài.
Linh h/ồn nàng bị trói buộc, nhưng đôi mắt kêu gào tự do.
Nàng x/é tan ràng buộc của chính mình, giang tay cầu c/ứu anh.
Không thể từ chối.
Không thể kháng cự.
Linh h/ồn tỏa sáng, rực rỡ đến chói lòa.
Sáng nghe đạo, chiều ch*t cũng cam.
Về sau, đạo của Tùy Ương chính là Hoài Tịch.
Anh khẽ thở dài, giọng dần nhỏ như hơi thở:
「...Tùy Ương cũng yêu Hoài Tịch.」
Tiếng ve tắt lịm.
Hình như xuân đã qua.
HẾT
【Ngoại truyện: Xuân Sinh】
「Lão Cố, từ nay ta là huynh đệ sinh tử rồi!」
「Tự mày sống sót đấy.」
「Tao cũng thấy lạ, sắp ngạt thở rồi mà vẫn sống.」
「Có lẽ vì đang là xuân.」
「Phải, cái tên tao đẹp mà.」
...
「Tỷ lệ n/ão ch*t của cô ấy là 99.99%.」
「Vậy 0.01% còn lại?」
「Là phép màu.」
「Tao đi vái vợ mày, cầu nàng phù hộ để Tiểu Tịch sống. Phép màu thì có gì? Giờ là xuân, tất có phép màu!」
「Tùy ca.」
「Ồ, đột nhiên gọi ca à? Lạ quá.」
「Tặng anh cái này, đừng cho ai biết.」
「Chỉ là sợi dây chuyền gắn chip? Sang thật. Được, tao hứa không tiết lộ, khóa ch/ặt trong két sắt, được chưa?」
...
「Cô Hoài Tịch, ý cô là...」
「Xuân chưa tàn.」
「Hả?」
「Tôi thừa hưởng trí thông minh từ cha. Ngày ấy, ông c/ứu một người sắp ch*t.」
「Ừm, vậy ý cô là?」
「Tôi tin, anh ấy cũng sẽ có phép màu.」