Đến bài thứ nhì, Thái hậu bảo gió lộng khiến đầu đ/au, xin cáo lui trước. Khi đứng dậy, vị hoạn quan đưa mật thiếp hôm nọ liếc ta ý nhị. Một lát sau, ta cũng xin Triệu Duật Hằng rút lui, hướng về cung Huệ Chiêu Thái hậu.
Cung điện nguy nga, từ cổng vào phải qua mấy lớp sân mới tới nội điện. Ngang qua hồ cá chép, nghe mấy cung nữ đang buôn chuyện:
- Nghe nói Thái hậu về sớm vì không vui?
- Hay Tử Đường Công chúa lại trò cười?
- Chỉ vài chuyện vặt. Chủ yếu công chúa đã đến tuổi, Thái hậu muốn nhân yến sinh thần chọn phò mã, nào ngờ chẳng ưng ý.
- Còn Ngọc Thục cung nữ, hẳn là đôi với Thế tử thành rồi.
Nghe một hồi, ta chợt nhớ Thái hậu còn đợi. Khi được dẫn vào nội điện, cung nữ đang tháo trâm hoa cho bà. Ta đứng nép hỏi:
- Mẫu hậu, con có lỗi sao?
03
Huệ Chiêu Thái hậu lắc đầu, mặt ủ dột:
- Ta biết con giữ nguyên thói quen xưa, là trách ta năm ấy không che chở được con, để lạc nơi thôn dã. Cũng phải, ta luôn tự trách.
Bà nắm ch/ặt cây trâm hoa vàng chạm sắc nhọn. Bàn tay ngọc đã đầy vết hằn. Ta loay hoay kéo vạt tay áo, nói không nên lời. Nhớ lúc mới về cung, Triệu Duật Hằng từng bảo: Từ ngày lạc mất ta, hễ đụng chuyện liên quan, Thái hậu trở nên đa cảm lạ thường.
Thái hậu quả thực quan tâm ta quá mức. Đã mười mấy tuổi, đêm đêm bà vẫn gọi ta vào ngủ chung giường. Nửa đêm gi/ật mình tỉnh giấc lại tìm ta. Ta chợt nhớ mẹ nuôi họ Thôi nơi thôn dã. Bà cũng thường ôm ta ngủ như vậy. Nhưng người hay gi/ật mình lại là ta - vì sấm chớp, vì tiếng sói tru. Sáng hôm sau, mẹ dẫn ta đi chợ, không dám để ta ở nhà.
Năm lên sáu, ta vẫn ngọng nghịu. Mụ b/án rau chợ búa cầm củ cải dạy: "Đây là lỗ bá". Ta líu lưỡi: "Lồ bá". Mẹ khen: "Con ngoan quá".
Đang mộng mị, tiếng bước chân gấp gáp c/ắt ngang. Triệu Duật Hằng xông vào, gi/ật phắt cây trâm trên tay Thái hậu, quát:
- Người h/ãm h/ại Tử Đường sợ hãi, biết chăng?
Giọng Thái hậu oán trách:
- Ta gi/ận chính mình, nào dọa nó?
Triệu Duật Hằng nhìn bàn tay m/áu, tức gi/ận nắm cổ tay ta kéo đi:
- Từ nay Tử Đường do ta quản giáo.
Thái hậu muốn ngăn, bị hoạn quan cản lại: "Thái hậu nên nghỉ ngơi". Ta bị dắt đi, chỉ nghe tiếng nức nở: "Các ngươi đều b/ắt n/ạt ta".
Ngoài cửa, Triệu Duật Hằng thở dài:
- Bà ấy vậy mãi rồi, quen đi.
Ta im lặng, tự hỏi "quản giáo" là thế nào. Hóa ra hoàng đế bận trăm công ngàn việc. Hôm ấy chỉ tạm ứng phó, chẳng rảnh đâu. Thường ngày, ta ngồi chơi một góc khi ngài phê tấu chương.
Hôm nọ, Triệu Duật Hằng để tập tấu chương đỏ bên mép bàn rơi xuống. Ta nhặt lên, lén liếc nội dung. Hoạn quan hoảng hốt chạy tới gi/ật lại:
- Công chúa không được xem!
Nhưng hoàng đế phất tay ngăn hắn, hỏi ta:
- Ngươi làm gì đó?
- Học chữ.
- Ngươi cầm ngược rồi.
Vị đế vương trẻ mặt ngọc bất lộ uy, châm chọc.
- À ừ. - Ta vội lật ngược tờ tấu.
Triệu Duật Hằng nghi hoặc:
- Ngươi... m/ù chữ?
- Thì sao?
Hoàng đế sửng sốt, chợt hiểu:
- Ta chưa từng hỏi chuyện này. Không cần văn hay chữ tốt, nhưng phải biết đọc. Để... Ngọc Thục tới dạy. Hai người dạo này xa cách.
- Con không chịu đâu.
- Triệu Tử Đường!
- Dạ... con nghe.
04
Không ngờ Ngọc Thục Công chúa từ chối dạy ta. Nhưng đạo cao một thước, m/a cao một trượng. Triệu Duật Hằng truyền Tiêu Thế tử vào cung.
Tiêu Thế tử tính tình ôn hòa. Ta vấy mực lên tay áo, người chỉ cuộn lên chẳng hề trách m/ắng. Nhưng ta học chậm, cả buổi mới viết được mấy chữ: Tên ta - Tử Đường. Tên Thái hậu - Tiêu Như Nguyệt.
Sợ mình đần độn khiến người chán, ta hỏi:
- Thế tử dùng chút điểm tâm ngọt không?
Tiêu Thế tử lắc đầu:
- Bánh bao công chúa làm trước kia mới gọi là đẹp mắt.
Ta chợt nhớ: Trước khi chính thức gặp mặt, Tiêu Thế tử từng dò xét ta ở tiệm bánh bao. Lúc ấy ta còn tưởng người đến cầu hôn. Về sau hắn m/ua bánh mấy lần, chẳng nói gì. Ta tưởng hắn ăn cắp bí quyết, nào ngờ mục đích thật khiến ta kinh ngạc.
Suýt nữa ta khoe mẹ nuôi làm bánh ngon hơn, may mà kịp ngậm miệng. Ngọc Thục Công chúa xông vào kéo Tiêu Thế tử đi, lườm ta:
- Đừng có quấn lấy người ta!
Ta cãi:
- Quấn cái gì? Là hoàng đế sai người tới đấy!
- Ngươi dám mượn oai huynh ở cung khác hù ta? Đúng là "núi không hổ, vượn xưng vương"!