【Chơi chữ thôi, nửa năm nay tháng nào cũng có người họ Hoàng n/ổ hot search, tháng 11 này hai người Dịch Chu - Sơ Du đội họ Hoàng xứng đáng lắm.】
Tôi nhìn những bình luận bay vèo qua màn hình.
"Tôi nói lần cuối nhé, bọn tôi không yêu đâu, chỉ là vô tình mộng du thôi, bạn thân ngủ chung có sao? Hôn nhẹ một cái có gì to t/át? Lúc đấy tôi chỉ bị trật tí n/ão, tình bạn thuần khiết thôi mà."
Chưa kịp dứt lời, tôi đã bị Giang Dịch Chu kéo ra khỏi ống kính.
Anh ta gỡ mic của mình rồi tháo luôn mic của tôi.
"Không yêu? Chị ơi, hai đứa mình lộ liễu thế này, ai tin?"
Anh ta nghiêng đầu.
Hàng mi mỏng khẽ rủ xuống, dáng vẻ chất vấn đầy uy nghiêm.
"Đừng quên, từ hôm cãi nhau tới giờ bọn mình vẫn chưa làm lành."
"Hả? Em tưởng tối livestream anh tìm em là hòa rồi chứ?"
Giang Dịch Chu lạnh lùng kể tội.
"Chị đã hôn em, còn sờ em nữa."
"Chị chỉ hôn thôi, đâu có nghĩa là tha thứ cho anh."
Giang Dịch Chu ngẩng mắt nhìn vẻ mặt đàng hoàng của tôi, rồi lại cúi xuống.
Vẻ mặt tội nghiệp như chú cún con.
"Ừa, vậy em xin lỗi chị, sau này em sẽ nhẹ nhàng hơn."
Tôi phủi tay vào khóe miệng anh ta.
"Đồ trà xanh, anh đang nói cái gì thế?"
Giang Dịch Chu nắm tay tôi vuốt ve.
"Chị có đ/au tay không, dùng kem tay hiệu gì vậy? Đánh em mà em chẳng thấy đ/au, chỉ thấy thơm lừng."
Đôi mắt dài hẹp chớp nhẹ, chẳng còn chút bóng dáng nào của hình tượng ngầu lạnh.
"..."
Rõ ràng là hợp thể M hoàn hảo, sinh ra để bị nghịch ngợm.
【Họ đang nói gì thế? Đội quân đọc khẩu hình của trẫm đâu rồi!】
【Bị đ/á/nh rồi, nắm lấy tay kia, theo tính cách thằng nhóc này, tao cá nó đang sướng lắm đây.】
【Sơ Du à, nguyện vọng đại học của em là Giang Dịch Chu đúng không? Cố lên mà đ/è cơ anh ấy nhé!】
...
"Đừng đ/á/nh trống lảng, em thực sự không hiểu điểm anh gi/ận sao? Em biết hoàn cảnh nhà anh mà, chưa tới thời cơ, không được công khai."
"Kết quả em làm gì? Tự đeo nhẫn đôi lộ liễu, còn định lén đeo vòng cổ cho anh."
"May anh phát hiện kịp, vậy mà em còn cãi, kéo quần lên ngồi khóc như thể anh là kẻ cưỡng ép trai lành."
Ban đầu gia đình phản đối kịch liệt việc tôi vào showbiz, tôi bỏ nhà đi Bắc Kinh.
Sau này len lỏi được vào giới, nhà tôi mềm lòng.
Cho phép tôi xây hình tượng dịu dàng đoan trang, nhưng không được đóng cảnh hôn, cũng không được có scandal.
Đến tuổi vẫn phải về nhà lấy chồng.
Họ kiên quyết không cho tôi yêu đương với bất kỳ ai trong giới.
Giang Dịch Chu nghiêm túc:
"Chị ơi, những chuyện này mình có thể cùng nhau đối mặt, em tự tin lắm."
Tôi chọc ngón tay vào ng/ực anh ta:
"Chị biết em tự tin, nhưng điểm chị gi/ận là ở chỗ em không bàn bạc trước. Nếu còn dám tiên trảm hậu tấu, đừng trách chị tiên hạ thủ vi... ờm..."
Giang Dịch Chu cúi người lại gần:
"Chị x/á/c định nỡ lòng không? Dù sao em phục vụ chị cũng tận tâm lắm rồi."
Tôi dọa dẫm bằng ngón tay: "Anh còn nói?"
"Thôi được rồi, em im. Nhưng chị ơi, hình như bọn mình bị công khai bắt buộc rồi."
Tôi đương nhiên biết.
Mấy ngày nay tôi chặn tin nhắn gia đình, nhưng chắc bên đó n/ổ tung rồi.
"Em không hiểu đâu, giả vờ đoan trang lâu quá, chị cũng muốn đi/ên một phen. Nói chung, cứ vừa phủ nhận tình cảm, vừa lên đồ trà xanh là đủ khiến Cố Phi Phi tức sôi m/áu."
Giang Dịch Chu: "... Em lại thành công cụ của chị rồi?"
Tôi cười nghiêng đầu: "Luôn là thế mà, cưng."
7
Ăn cá xong, chúng tôi về phòng nghỉ.
Cố Phi Phi ôm cánh tay tôi:
"Sơ Du ơi, mình ngủ chung đi."
"Nhưng em ồn quá, chị qua phòng bên ngủ vậy."
Cố Phi Phi ngượng ngùng.
Tôi vươn vai: "Hy vọng tối nay chị không mộng du, không lại phiền Giang Dịch Chu nữa."
Cô ta chớp mắt: "Vậy em qua phòng bên, chị vào phòng của bọn em?"
"Ôi dào, không được đâu," tôi kéo Cố Phi Phi vào phòng kế bên, "Em xem kho chứa đồ bừa bộn thế này, sao Phi Phi ngủ được~"
Cố Phi Phi nhìn căn phòng hỗn độn, tỏ ra hiểu chuyện:
"Không sao đâu, chị đã ngủ một đêm rồi, hôm nay đến lượt em, mỗi người một đêm thôi."
【Tôi tưởng phòng bên cũng là phòng ngủ, ai ngờ là kho chứa đồ, đêm qua Cố Phi Phi đúng là quá đáng.】
【Cô ta định giả mộng du để tìm Giang Dịch Chu chứ gì.】
【Chuẩn! Đổi là tôi cũng làm vậy, ch/ôn mặt vào cơ ng/ực Giang Dịch Chu mà hít.】
【Lạy trời, nhường Giang Dịch Chu cho tôi một đêm thôi, được ở biệt thự lái xe sang tôi cũng cam lòng.】
...
Tôi hào phóng đồng ý: "Được thôi."
Tối đó, tôi khóa trái cửa phòng.
Nhắn tin cho Giang Dịch Chu: "Nhớ khóa cửa nha, con trai cũng phải biết tự bảo vệ đó."
"Biết rồi, đàn ông con trai như em sợ con bé đó?"
"Giỏi lắm!"
"Hihi!"
8
Kết quả khóa cửa là Cố Phi Phi thực sự ngủ một đêm trong kho.
Sáng ra cô ta thâm quầng mắt, uể oải.
Nhưng chưa kịp than vãn, đoàn làm phim đã đẩy chúng tôi sang cảnh tiếp theo.
Ăn sáng, đèn quán tắt phụt.
Ban tổ chức thông báo: Do hôm qua tự ý bắt cá, dân đảo tức gi/ận, phải thoát khỏi quán sáng mới có thức ăn.
Quán sáng biến thành nhà m/a.
Mọi người bị chia c/ắt, tôi nhét đùi vịt vào miệng, bắt đầu hành trình đơn đ/ộc.
Nhiệm vụ đơn giản: vượt ải một mình, thu thập manh mối.
Người ra trước được thêm manh mối, người cuối thì không.
Hành lang tối om, tường loang lổ vết m/áu khô và đầu lâu.
Nhạc kinh dị rền rĩ.
Một bóng đen từ trần nhà rơi xuống, phát ra tiếng gầm gừ, tiến về phía tôi.
Áo quần xơ x/á/c xào xạc.
"Anh... anh (nhồm nhoàm) đừng tới gần nhé, tay tôi... (nhai) dính đầy dầu, bôi vào người anh đấy."
Con m/a: "..."
Rồi nó lặng lẽ bỏ đi.
Tôi không sợ m/a lắm, nhưng không khí âm u khiến da gà nổi đầy.
Một con m/a khác dồn tôi vào góc.
Tôi giơ tay đầu hàng:
"M/a ơi, anh có khăn ướt không?"
Ờm... con m/a mò mẫm trong lớp lớp trang phục đưa tôi khăn ướt.
Tôi thu thập 5 manh mối, vật lộn tới điểm tập kết.
Tưởng mình về chót, ai ngờ...