Chưa đầy mười phút, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc nâu gợn sóng mặc bộ vest xanh dương bước thẳng về phía tôi trên đôi giày cao gót vang vọng.
"Tiểu thư Lâm Thiên Ương, mời đi theo tôi."
Tôi ngoan ngoãn bước theo sau lưng cô ấy.
Để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn hôm nay, tôi đã cố chọn chiếc áo khoác đen trưởng thành nhất phối với đôi bốt Martens có độ nâng. Hai centimet thiếu hụt tạm thời được bù đắp.
Nhưng khi đứng cạnh chị gái xinh đẹp này, khí chất 1m80 mà tôi dày công xây dựng suốt quãng đường tan thành mây khói.
Hóa ra lên tầng thượng cần thẻ từ đặc biệt, bảo sao lúc nãy bấm mãi không được.
Cô ấy dẫn tôi đến phòng phỏng vấn nhưng trong văn phòng chẳng có ai.
"Giờ hẹn là mười giờ, cô đến sớm. Hiện tại Hứa tổng vẫn đang họp, mời ngồi đợi một lát."
Tôi gật đầu, ngồi thẳng trên sofa bất động.
Liếc mắt quan sát xung quanh nhưng không dám nhìn quá lộ liễu.
Đúng là tổng tài, văn phòng chị Ngọt theo phong cách tối giản đen tuyền.
Trong lúc chờ đợi, tôi dần thích nghi với không gian xung quanh, nỗi căng thẳng ban đầu cũng vơi bớt.
Đúng mười giờ, tiếng ồn vọng từ phòng bên cạnh cho thấy cuộc họp đã tan. Tim tôi lại đ/ập thình thịch.
Mọi âm thanh nhỏ nhất đều khiến nội tâm tôi hỗn lo/ạn.
Hướng mắt về phía cửa, một chàng trai mặc đồ hiệu thể thao bước vào, cầm tài liệu hướng về bàn làm việc.
Tôi lờ đi, nghĩ bụng đây chắc là trợ lý của chị Ngọt.
Sao xung quanh chị Ngọt toàn trai xinh gái đẹp? Nếu tôi vào đây, chẳng phải sẽ kéo thấp điểm nhan sắc trung bình của tổng giám đốc sao?
Người tôi mong đợi vẫn chưa xuất hiện, trong khi chàng trai vừa vào đã hỏi:
"Cô đang đợi ai thế?"
Tôi buột miệng: "Tôi đợi chị Ngọt... à không, Hứa tổng."
Anh ta nheo mắt cười nhạt: "Tôi từ khi nào thành chị gái?"
Tôi tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Cái tên "Ngọt" này có liên quan gì đến nam tính đâu chứ?
Sực tỉnh, tôi vội đứng dậy xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tôi tưởng Hứa tổng là nữ."
Anh ta không đáp, cầm lên tờ giấy mà qua ánh đèn tôi nhận ra chính là CV của mình.
"Lâm Thiên Ương, sau tốt nghiệp làm quản lý dự án tại Thượng Vân công nghệ đến tận tháng trước mới nghỉ, tổng cộng hai năm. Nói lý do nghỉ việc đi."
"Không muốn làm nữa."
Chị Ngọt - à không, giờ phải gọi là anh Ngọt...
Anh Ngọt có vẻ chưa từng nghe lý do nghỉ việc "phóng khoáng" đến thế, nhướng mày nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi vội vái víu: "Lý do sức khỏe ạ. Em phải phẫu thuật nhỏ, nghỉ dưỡng hai tháng, giờ đã khỏi rồi."
Anh ta đặt CV xuống, ngồi đối diện tôi trên sofa.
"Cô không nhớ tôi sao?"
Tôi đơ người. Đây là mở đầu nào trong phim ngôn tình vậy?
Lục tung kho ký ức hữu hạn bên n/ão phải nhưng tôi vẫn không nhận ra gương mặt điển trai này.
Đã đẹp trai thế này, gặp rồi sao tôi không nhớ?
Tôi lắc đầu quả quyết.
"Ba tháng trước, Thượng Vân tổ chức tiệc rư/ợu, tôi có tham dự. Nếu cô không nhớ, chứng tỏ công việc của cô chưa đủ chu đáo."
Tôi chợt nhớ ra! Trời đất chứng giám, lúc đó tôi cứ tưởng giám đốc Thiên Dực là Hứa Ngọt - một mỹ nữ. Người đàm phán với quản lý thương mại Thượng Vân cũng là phụ nữ, ai ngờ lại là gã đàn ông cắm mặt vào điện thoại bên cạnh?
Khi ấy tôi còn nghĩ: Trợ lý tổng tài tuyển chỉ xem nhan sắc sao? Tiêu chuẩn năng lực thấp thế này thì chỉ cần chỉnh sửa chút xíu là tôi cũng làm được.
Đang định giải thích thì chợt nghĩ: Bản thân đã không đủ tiêu chuẩn làm thư ký tổng, thà chủ động tấn công còn hơn bị giáo huấn.
"Việc có chu đáo hay không nên do cấp trên đ/á/nh giá. Lúc đó không nhận ra ngài vì tưởng ngài chỉ là trợ lý. Một trợ lý suốt ngày cúi mặt chơi điện thoại khi đàm phán, đương nhiên không đáng chiếm dung lượng n/ão của tôi."
Anh Ngọt có vẻ không ngờ tôi lại phản kháng trắng trợn thế.
Biểu cảm trên mặt biến ảo, nhưng kịp thời lấy lại bình tĩnh, không để lộ vẻ khó chịu.
Bỗng anh ta cười.
Nụ cười khiến lưng tôi lạnh toát.
"Vậy để tôi kiểm tra mức độ chu đáo trong công việc của cô. Sáng mai chín giờ, thử việc ba tháng. Yêu cầu cụ thể trợ lý Tần Linh của tôi sẽ thông báo."
Hả?
Đậu rồi sao?
Tôi lại có việc làm ư?
Khoan đã, ông anh này định trả đũa tôi đây mà...
3
Không biết sợ tôi bỏ chạy hay hối h/ận, Tần Linh - chị trợ lý xinh đẹp dẫn tôi lên lầu - thậm chí bỏ cả bữa trưa, kéo tôi thẳng đến phòng nhân sự.
Giữa trưa nghỉ ngơi, phòng không người, nhưng Tần Linh thành thục in đơn nhập việc và hợp đồng cho tôi.
Chưa đầy hai mươi phút đã xong xuôi mọi thủ tục.
Khi tôi tỉnh táo lại thì đã là nhân viên Thiên Dực.
Tần Linh cười tươi như vừa nhặt được báu vật.
"Hứa tổng không thích lãng phí thời gian vào việc vặt. Mai cô có thể đi làm luôn, giai đoạn đầu tôi sẽ hướng dẫn."
Nhìn mức lương trên đơn mà Tần Linh điền hộ, cao gấp ba lần công việc cũ! Tôi lập tức tỉnh ngộ.
Ai lại đi khước từ tiền chứ?
Bước khỏi tòa nhà Thiên Dực, tôi nhận được tin nhắn thoại từ chị Trương:
"Sao rồi cô bé? Nghe nói hôm nay đi phỏng vấn, thành công chứ?"
Tin tức của chị đúng là nhanh như tin vịt.
Tôi nhắn lại đã thành công và cảm ơn sự giới thiệu của chị.
"Ái chà đừng khách sáo! Thế là có thể tiếp tục thuê nhà rồi nhé. Chị đã bảo mà, sẽ không để cháu không đủ tiền thuê đâu!"
Nhớ lại buổi phỏng vấn hôm nay, dù nhờ chị Trương mới vào được Thiên Dực nhưng suốt buổi tôi chưa hề nhắc đến mối qu/an h/ệ này.