「Vâng mẹ~」
21
Hành động cực đoan của ruột thực ra gì lạ.
Bà mình là hy sinh đời nhưng lại là người duy nhất ruồng bỏ.
Mối qu/an vợ chồng giữa và bố chỉ là hình thức, cảm cạn kiệt từ lâu, chỉ trông vào của cái.
Nhưng đứa của bà, đứa nào thường bà.
Khi tìm thấy vị trí của mình trong chợt nhớ tôi.
Bà nghĩ đứa gái rơi này, trên phương diện đều vượt trội Doãn, Thừa, ắt hẳn khát khao thứ thuộc về đình.
Như tử thiếu vắng thuở nhỏ, sự công nhận giá trị khát khao khẳng định vị thế... thứ được thời thiếu nữ.
Nhưng đ/á/nh giá cao nhận thức của mình về tôi.
Trái tim một ch*t thì mãi hồi sinh.
Những thứ chưa từng tồn tại tử, sự tôn trọng, nâng niu... làm sao dụ dỗ được tôi?
Những mâu thuẫn và á/c ý trong khiến trưởng thành sớm.
Tôi ruồng nhiều lần, đâu yên người c/ứu rỗi.
Có khiếm khuyết - mình bù đắp.
Có nuối tiếc - mình lấp đầy.
Có thứ dứt với tới được, chẳng tiếc nuối mà hay ho khác.
Thế giới rộng lớn, đời người lâu, cớ gì phải thu mình trong vỏ ốc, lại khứ?
Không yêu - thì ta yêu chính mình.
Tôi yêu nhiều nữa.
Tên là Đa.
Là của đa sắc muôn màu.
Chứ phải của thừa thãi vô dụng.
Không phải ai dám đoạn tuyệt khứ, người ra sức bảo vệ và cao mối qu/an truyền thống.
Người ruột của tôi, sau nhận được phản hồi ý từ mối qu/an trong đương nhiên tất gì lợi mình để bảo vệ quyền lợi.
Bà tha thứ bất ai.
Tôi tha thứ và kẻ khác.
Hai mươi ba năm trước và hai mươi ba năm sau, đúng là một vòng tròn khép hoàn hảo.
22
「Mẹ ơi? khu du lịch rồi à?」
「Chưa đâu, ngủ tiếp đi.」
「Tới nơi nhé?」
「Không thì phải ngoan ngoãn trong xe, chúng ta tìm đấy.」
「... Vâng ạ.」
(Toàn văn hết)