Sau đó, tôi men theo bờ sông đi mãi, cuối cùng dừng chân trước một tòa nhà bỏ hoang hơn chục năm ở phía nam thành phố.
Xung quanh vắng lặng không một bóng người.
Những lúc rảnh rỗi, tôi và Hàn Lâm Phong thường lên tầng thượng nơi đây ngắm sao.
Những vết mẩn đỏ trên người lại bắt đầu nhức nhối...
Cố nén khó chịu, tôi từng bước leo lên tầng thượng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Nhìn màn hình thấy tên Hàn Lâm Phong, tim tôi thắt lại. Vừa nghe máy đã thấy giọng nói quen thuộc lạnh lùng của anh:
"Em rời Tinh Thành rồi hả?"
Cổ họng nghẹn đắng, lẽ ra tôi nên nói thật mình vẫn ở đây. Nhưng miệng lại buông lời trái ngược: "Vâng, em đã lên tàu cao tốc rồi."
Một khoảng lặng dài nặng nề.
Sau phút im lặng, Hàn Lâm Phong nói:
"Hách Hoan, đến tận hôm nay kết hôn anh mới nhận ra mình thực sự buông bỏ được."
"Anh không còn yêu em nữa."
Năm chữ nhẹ tênh ấy khiến tôi không biết nên khóc hay cười. Định đáp lại "Em cũng chẳng yêu anh nữa" thì tiếng tút dài vang lên.
Gió tầng 25 vi vút thổi, cơn lạnh buốt chẳng xua tan được sự uể oải trong người. Tôi ngồi bệt xuống, ngước nhìn bầu trời âm u, chợt muốn tìm ai đó tâm sự. Nhưng mở danh bạ ra mới nhận ra bao năm qua... tôi chẳng có lấy một người bạn.
Cuối cùng, tôi mở trang blog cá nhân. Bấm nút ghi âm, tự nói với chính mình:
"Hôm nay là ngày cưới của Hàn tiên sinh. Em vui lắm, mà cũng đ/au lòng lắm."
"Vui vì anh đã tìm được người đồng hành, đ/au lòng vì đó không phải là em."
"Em chưa từng nói với anh, thực ra em rất yêu anh, chưa bao giờ coi thường anh. Lý do rời xa anh... là vì em mắc bệ/nh - một loại u/ng t/hư không thể chữa khỏi."
Cổ họng như có lửa đ/ốt, trán nóng ran, từng cơn đ/au nhức dọc sống lưng trỗi dậy.
"Chúng ta chia tay cách đây tám năm... Tưởng đâu duyên phận đã dứt, ngờ đâu trời thương để em được chứng kiến hạnh phúc của anh."
"Em luôn biết anh xuất chúng. Giờ đây anh đã là đội trưởng đội L.C, thần tượng làng game... Em thực sự rất vui cho anh."
"Hàn tiên sinh từng đối xử với em rất tốt. Anh hứa sẽ cho em một tổ ấm, và đã thực hiện được. Tiếc là em không xứng, không đáng nhận tình yêu ấy."
"Năm lên sáu, ba mẹ em qu/a đ/ời. Chỉ một chuyến đi xa, họ đã không bao giờ trở về."
"Từ đó, hai anh em nương tựa nhau. Anh trai là người tốt với em nhất sau ba mẹ. Mới mười tuổi đã phải gồng gánh nuôi em, bất đắc dĩ phải tr/ộm cắp..."
"Dần thành thói quen... Em hối h/ận vô cùng khi lời cuối cùng với anh ấy toàn là oán trách..."
"Giờ anh ấy cũng đi rồi, về với ba mẹ, bỏ mặc em lại thế gian này."
"Cuộc đời thật trớ trêu. Cống hiến chín năm cho công ty, thế mà sếp đuổi việc em vì tội danh vu vơ."
"Thực ra em biết, dự án đã hoàn thành, em thành đồ bỏ. Có lẽ do tuổi cao, đầu óc không còn minh mẫn..."
Đầu óc mơ hồ, tôi chẳng biết mình đang nói gì, chỉ muốn trút hết nỗi lòng. Khi dừng lại mới nhận ra, cả đời mình thật thảm hại.
"Thế giới này rất tươi đẹp, nhưng kiếp sau em xin đừng trở lại nữa..."
"Giờ em phải đi gặp ba mẹ và anh trai, đoàn tụ với họ rồi."
Đăng tải những dòng tâm sự, tôi đặt chiếc điện thoại xuống nhẹ nhàng. Nhắm mắt lao mình từ tầng 25.
Nhưng không ngờ, tôi đã đăng nhầm tài khoản - gửi tất cả vào trang chủ game 'Điệp Ảnh' do công ty Hỗ Gia quản lý!
Cả thế giới đã đọc được những lời trăn trối ấy.
"Ầm!"
Tiếng động k/inh h/oàng vang lên. Không lâu sau, chiếc điện thoại bỗng rung lên dữ dội!
Chương 11
Kết thúc lễ cưới, đến tiệc rư/ợu.
Hàn Lâm Phong đang chúc rư/ợu thì nhận cuộc gọi từ đồn cảnh sát:
"Xin hỏi có phải bạn đời của cô Hách Hoan không?"
Hàn nhíu mày. Bạn đời?
Chưa kịp đáp, giọng nói tiếp:
"Mời anh đến bệ/nh viện Tinh Thành ngay lập tức."
Lòng dấy lên bất an khó tả, Hàn quay sang Phương Ngữ Tình đang tiếp khách:
"Anh ra viện một lát."
Dù không rõ chuyện gì, Phương gật đầu:
"Đi đi, về sớm nhé."
Tới bệ/nh viện, cảnh sát dẫn Hàn xuống nhà x/á/c:
"Nhờ anh nhận diện th* th/ể."
Túi th* th/ể mở ra. Hàn nhíu mày:
"Tôi không quen người này."
Viên cảnh sát đưa ra chiếc điện thoại:
"Chúng tôi tìm thấy vật này hiện trường. Trong danh bạ, cô ấy lưu tên anh là 'Tình yêu đời này'."
Hàn cầm điện thoại r/un r/ẩy. Bác sĩ pháp y đưa ra sợi dây chuyền và đồng hồ:
"Đây có phải đồ của cô ấy?"
Nhìn vật quen thuộc - món quà đầu tiên anh dùng tiền đ/á/nh thuê m/ua tặng cô, ký ức ùa về. Hàn vẫn lắc đầu:
"Các anh nhầm rồi. Cô ấy đã đi Thượng Hải rồi."