Hắn nào biết được, Nam Nông vẫn nhớ như in hình ảnh cô cháu gái ngoan ngoãn của mình đ/âm một nhát d/ao vào người khác. Trong lòng đầy hối h/ận!

Mấy ngày sau đó, Thẩm Tuệ Quân chẳng buồn bước chân ra khỏi phòng. Tạ Chấp Xuyên trong lòng thầm ngạc nhiên. Lúc này hắn vẫn chưa hiểu được đạo lý: trẻ con im lặng quá, ắt đang nghịch ngợm.

Quả nhiên, vào một buổi trưa yên tĩnh nắng vàng rực rỡ, Tạ Chấp Xuyên đang uống th/uốc thì nhận được tin: 'Nam Từ công chúa lại bỏ trốn nữa rồi.' Chữ 'lại' ở đây dùng thật đắt. Tạ Chấp Xuyên thở dài, cảm giác 'quả nhiên vậy' dâng lên trong lòng.

Hai ngày nay đang đến giai đoạn then chốt châm c/ứu, Nam Nông đều ở trong cung. Cô nàng này đúng là chọn đúng thời điểm. Bình thản uống cạn ngụm th/uốc cuối cùng, Tạ Chấp Xuyên ánh mắt lạnh lùng: 'Đi đâu rồi?'

Ám vệ mặt mày x/ấu hổ: 'Hạ thần không rõ!' Tạ Chấp Xuyên cũng không gi/ận, năng lực của Nam Từ hắn đâu phải lần đầu biết đến. Nếu nàng thật sự là Thẩm Tuệ Quân, việc thoát khỏi vài tên ám vệ chỉ là chuyện nhỏ.

Hôm đó ở Cận Nguyệt Lâu, những lời nàng chê Thẩm Tuệ Quân ngốc nghếch không phải là m/ắng nhiếc, mà là lời châm biếm tự gh/ét bỏ chính mình. Tạ Chấp Xuyên nhớ lại ánh mắt Nam Từ, tim đ/au như bị đ/âm thủng, gió lạnh ùa vào mà chẳng thể nào lấp đầy.

Thu hồi tâm tư, hắn ra lệnh: 'Thả hàn nha đi.' Ám vệ vâng lệnh: 'Tuân chỉ.'

Từ ngày đầu, Tạ Chấp Xuyên đã đ/ốt một loại hương đặc biệt trong phòng Thẩm Tuệ Quân. Chỉ có loài hàn nha được huấn luyện đặc biệt mới có thể đ/á/nh hơi được mùi này. Th/ủ đo/ạn này được Tạ Chấp Xuyên nuôi dưỡng sau khi Thẩm Tuệ Quân ch*t, nên nàng không hề hay biết.

Nửa canh giờ sau, Thẩm Tuệ Quân vừa bước ra khỏi Vạn Phật Tự đã thấy dưới gốc ngân hạnh khổng lồ trước cửa chùa có bóng người quen thuộc. Tạ Chấp Xuyên mặc áo đen, khuôn mặt tuấn mỹ đến kỳ dị quay đầu lại: 'Ta đến đón ngươi về.'

### Chương 33

Câu nói này như đã luyện tập ngàn lần, tự nhiên buột ra khỏi miệng. Thẩm Tuệ Quân ngẩn người, chợt nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng năm xưa khi Tạ Chấp Xuyên tưởng mình đang cầu phúc ở Vạn Phật Tự: 'Bảo ta đi đón ả? Đừng có mơ!' Trái tim vừa mới rung động lập tức đóng băng, đôi mắt cũng lạnh giá.

Hắn đến đây là để đón Nam Từ công chúa, chứ không phải Vĩnh An Vương phi Thẩm Tuệ Quân tầm thường chẳng ai đoái hoài. Trên đường về, Thẩm Tuệ Quân cúi đầu trầm tư, im thin thít.

Trụ trì Vạn Phật Tự gặp nàng chỉ nói một câu kỳ lạ: 'Niết bàn tái sinh, hai nửa linh h/ồn rốt cuộc đã hợp nhất rồi sao?' Dù Thẩm Tuệ Quân có hỏi thế nào, vị trụ trì chỉ đáp: 'Thí chủ không cần bận tâm, nàng chỉ là trở về nơi mình thuộc về.'

Thẩm Tuệ Quân ngẫm nghĩ mãi mà không thấu. Nơi nàng thuộc về là Nam Việt quốc ư? Sao lại là Nam Việt?

Tạ Chấp Xuyên thấy vậy không nói gì, chỉ lặng lẽ đi sau lưng, trong mắt chứa đầy tâm sự khó giãi bày. Giữa hai người, mỗi kẻ một lòng.

Vừa đến chân núi, tiếng nói trong trẻo vang lên kéo Thẩm Tuệ Quân về thực tại: 'Thẩm đại ca, xin lỗi anh, đều tại em lục đục nên hôm nay mới đến muộn.' Giọng nam trầm ấm đáp: 'Không sao, hôm nay đến muộn còn được ngắm hoàng hôn trên núi.'

Thẩm Tuệ Quân gi/ật mình. Thẩm Nghiêm? Hạ Băng? Nàng theo phản xạ muốn trốn, nhưng không kịp. Bỗng chiếc nón rơi từ phía sau tới. Quay đầu nhìn Tạ Chấp Xuyên đã phi ngựa lên che chắn cho hai người. Nàng vội vàng đội nón lên như nắm được cọng rơm c/ứu mạng.

Phía trước, Tạ Chấp Xuyên cúi chào: 'Đại ca, Hạ tiểu thư.' Thẩm Nghiêm khẽ gật đầu lạnh nhạt: 'Vĩnh An Vương.' Hạ Băng dù khó chịu vẫn thi lễ. Đằng sau, Thẩm Tuệ Quân nghe danh xưng mà kinh ngạc: Đại ca? Tạ Chấp Xuyên bị đoạt x/á/c rồi sao? Lại gọi anh trai nàng là đại ca?

Chào hỏi xong, Hạ Băng nhìn về phía sau Tạ Chấp Xuyên. Thấy một nữ tử áo trắng đội nón che mặt, trong mắt lóe lên vẻ kh/inh bỉ. Năm đó Tuệ Quân vừa mất, hắn làm ra vẻ đ/au lòng, vậy mà giờ đã tìm kẻ mới. Nghĩ vậy, nàng không nhịn được châm chọc: 'Mất Tô Thiên Nhu lại tìm Tân Vương phi? Ngày trước tưởng Vương gia sẽ thủ tiết vì Tuệ Quân nhà ta?'

Thẩm Tuệ Quân cứng đờ cả người. Tạ Chấp Xuyên mặt không đổi sắc: 'Hạ tiểu thư hiểu lầm rồi, chỉ là bằng hữu.' Hạ Băng còn muốn nói, bị Thẩm Nghiêm ngăn lại: 'Tiểu Băng thôi đi.' Dù hai người kia thế nào cũng đã không liên quan Thẩm gia. Hạ Băng ấm ức im bặt.

Thẩm Nghiêm gật đầu với Tạ Chấp Xuyên, tỏ ý không muốn đàm luận. Hai đoàn người tránh nhau. Khi đi qua cô gái áo trắng, Thẩm Nghiêm chợt thấy tim đ/ập mạnh, cảm giác quen thuộc kỳ lạ trỗi dậy. Nhưng nhìn bóng hai người khuất xa, hắn lắc đầu xua tan cảm giác lạ.

Phía bên kia, Tạ Chấp Xuyên khẽ nói: 'Họ mỗi mùng một, rằm đều đến Vạn Phật Tự cầu phúc cho Thẩm Tuệ Quân.' Dưới tấm màn che, Thẩm Tuệ Quân đã ướt đẫm nước mắt. Thấy nàng im lặng, Tạ Chấp Xuyên lại nói một mình: 'Nhắc mới nhớ, Thẩm tướng quân và Hạ tiểu thư đã đính hôn, nửa năm nữa sẽ thành thân.'

Thẩm Tuệ Quân tròn mắt, sau đó tràn ngập vui mừng. Nàng chợt nhớ năm xưa Hạ Băng hay đến Thẩm phủ chơi, mỗi lần thấy Thẩm Nghiêm đều mắt sáng rực. Tiếc là khi ấy Thẩm Nghiêm đã đính hôn với tiểu thư Thái phủ, Hạ Băng tuy phóng khoáng vẫn giữ lễ giáo, nên hai người chưa từng qua lại.

Nhìn theo bóng hai người phía xa, Thẩm Tuệ Quân bật cười. Hạ Băng là người con gái tuyệt vời, huynh trưởng nàng cũng là kỳ nam tử hiếm có trên đời. Hai người thân nhất của nàng đến được với nhau, cũng là xong một tâm nguyện.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
4 Vượt Rào Chương 16
5 Thai nhi quỷ Chương 27
11 Thừa Sanh Chương 17
12 Người thừa kế Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Thừa Sanh

Chương 17
Năm thứ hai sau khi kết hôn, cha mẹ đùa giỡn hỏi tôi với Phó Ngôn Chu: “Khi nào mới đi làm giấy tờ, rồi sinh cho chúng ta một đứa cháu đây?” Hắn vội vàng giành trả lời: “Chờ thêm một chút nữa đi.” Tôi thì nghiêm túc tính toán thời gian: “Trong vòng ba tháng cố gắng có thai, sang xuân năm sau thì sinh.” Phó Ngôn Chu không hài lòng việc tôi tự ý quyết định, dắt theo bạch nguyệt quang đang mang thai cả đêm không về. Thời hạn đã định càng lúc càng gần, bất đắc dĩ, tôi đành ngượng ngùng bấm số điện thoại của kẻ thù không đội trời chung của hắn: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn làm phiền anh ba phút, giúp tôi mang thai cho nhà họ Phó một người thừa kế.” Đầu dây bên kia giận dữ gào lên: “Ba phút? Cô đang chà đạp lên tôn nghiêm của tôi sao? Cô chờ đó cho tôi!” Sau này, vào cái đêm tôi bận rộn “mang thai người thừa kế nhà họ Phó”, Phó Ngôn Chu tìm tôi đến phát điên. Tìm mãi không thấy. Hắn chỉ còn cách liên lạc hết lần này đến lần khác với mấy cô bạn thân của tôi. Tịnh Tịnh: “Cô ấy đang xem phim với tôi, có chuyện gì để lát nữa hãy nói.” Văn Văn: “Cô ấy đang hát K với tôi, một tiếng nữa sẽ gọi lại cho anh.” Lệ Lệ: “Cô ấy đang tắm ở nhà tôi, cần tôi đi gọi một tiếng không?” Tôi mệt mỏi cả một đêm, gần sáng hôm sau mới nhìn thấy tin nhắn hắn gửi qua WeChat, gào thét như kẻ mất trí: “Con mẹ nó, cô bị phân xák rồi sao? Hay là bị c hặt ra thành ba khúc, vứt riêng ở rạp chiếu phim, KTV và trong phòng tắm hả?!”
Hiện đại
Ngôn Tình
0
Vượt Rào Chương 16
Ám Hỏa Chương 6