15 (Góc nhìn Lễ)
Mạnh biến mất.
Thẩm ra thật sau một tháng.
Khi hoàn thành vụ nhập xuyên gia, vã trở về lại đối tác đang chờ tiệc mừng, ngồi xe nhắm nghỉ ngơi.
Bên cạnh một miếng nhỏ vị xoài.
Anh nhớ thích đồ ngọt, những ngày đầu đến gia, khóc một mình, nhưng cần một miếng có thể an cô.
Hình ảnh e thẹn với hiện lên.
Nhưng thoáng chốc, nụ tắt lịm, hóa thành tiếng nở đ/au thương.
... Như lần trong phòng thay đồ.
Anh hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi thấy báo chí, và người kia sát gần nhau, gần nép trong bỗng bùng ngọn lửa gh/en.
Anh trở về nhà với tâm thế vấn.
Nhưng khi thấy cúi đầu, thân hình diễm quấn trong lớp lụa mềm mại, ngọn lửa hóa thành chiếc móc nhỏ đến gần.
Ánh hoảng hốt và kháng cự qua được anh.
Cô nói muốn ly hôn.
Vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy.
Cơn thịnh nộ và hoảng lo/ạn tả ập đến, th/iêu rụi lý trí.
Khi tỉnh táo còn mắt.
Cô bị rút cạn thần, cam mọi đôi nhìn hề thấy anh.
Thẩm mẫu và Minh m/ắng một trận.
Họ nói nhất hối h/ận.
Anh để tâm.
Mạnh yêu chắc chắn.
Một tháng... nghĩ đủ để ng/uôi gi/ận.
Xưa nay nhịn vô kiện.
Nhưng lần khác.
Phòng khách om, tĩnh lặng lũ tràn ngập.
Anh oan h/ồn lang thang khắp tìm dấu vết cô.
Không, chẳng có gì.
Ánh lướt qua đảo bếp, dừng lại.
Là đơn ly hôn.
Trang cuối có chữ cô.
...
Chúc Minh đỗ xe, xách hộp vận chuyển thú cưng xuống.
Vừa đi, một bóng đen lướt qua đuôi xe.
Thẩm gấp chặn Minh, ánh xoáy mèo nhỏ, kìm nén hỏi: 'Mạnh đâu?'
Trợ lý tra được đến London.
Sau đó tung tích biến mất.
Anh rõ, hẳn mẫu ra tay.
Dò hỏi mãi, lặng.
Cuối thở buông bỏ.
Vì sao phải buông?
Mạnh gián tiếp hại Tình.
Cô phải dùng cả đời chuộc tội, sao lại buông?
Chúc Minh thấy lùng ngoảnh mặt.
'Mạnh đâu?' Anh kiên hỏi lại.
'Biết đâu.'
Chúc Minh qua người anh.
Thẩm chặn lại: 'Cô giao mèo nghĩa Rốt cuộc ở đâu?'
Chúc Minh đảo nhìn ánh đầy thương hại.
Lắc đầu, 'Thẩm Lễ, thật hiểu nổi anh.'
'Mạnh đi rồi sốt sắng. ở đây, đối tệ bạc: về nhà, mang khác về, liên scandal. Anh xem thường danh dự và tình cảm ấy.'
'Giờ đi rồi, tìm làm gì? Lại yêu đương giả sao?'
Gương mặt dần đóng băng, giọng khàn đặc: 'Chuyện chúng tôi, liên quan cô.'
Tiếng mèo kêu trong hộp vang lên. Minh đặt hộp xuống đất, xoa vết hằn đỏ tay, giọng châm chọc:
'Vậy chuyện Tình, có quyền nói chứ?'
'Dạo về dọn tìm thấy nhật chị để quên. Trong đó viết chị hối h/ận khi kiện mẫu ra ngoài. quay về xin lỗi ngỡ tình cảm vẫn Không ngờ đính hôn với Phạm, lại thật yêu ấy.'
'Chị tìm để nói người rời đi chúc hai người.'
'Còn anh? Anh có mình yêu ai không? Anh chấp bản thân bạc nên đổ lỗi để an sao?'
'Im đi!' hoảng hốt ngắt 'Cô hiểu gì cả.'
Chúc Minh nhấc hộp lên, bình thản: 'Đúng, hiểu.'
'Tôi chị khóc cũng khóc anh? Với chị nói quên được Phạm, với lại nói vẫn nhớ chị tôi.'
'Anh muốn ai, cuối mất hết.'
'Mạnh đi đúng đắn. Nếu thật thương ấy, đừng tìm nữa. Đừng cái yêu đương ấy.'
Thẩm đứng lặng, suy nghĩ man.
Anh nhớ lại khi về dùng bữa. Trong bữa ăn nghe chị khóc nói quên được anh.
Lúc phải xúc động.
Nhưng khi đáp ngoái nhìn thấy Phạm.
Cô đứng cửa, tưởng kín nhưng mặt nhợ giọt lệ đều lộ rõ.
Chính khoảnh khắc ấy, ra mình thật thoát khỏi mối tình với Tình.