Từ lâu đã nghe nói Yến Cẩn Nghiêu có một biệt thự ở phía tây thành phố, chiếm trọn một vùng đồi rộng lớn, một bên giáp biển.
Dù là ban đêm, từ bên ngoài nhìn vào vẫn thấy nguy nga tráng lệ.
Không hiểu sao, khung cảnh xung quanh lại mang đến cho tôi cảm giác quen thuộc khó tả.
Suốt quãng đường từ cổng vào, bàn tay tôi vẫn bị Yến Cẩn Nghiêu nắm ch/ặt.
Thỉnh thoảng buông ra chút ít, gió lùa vào khiến lòng bàn tay đẫm mồ hôi bỗng trở nên lạnh buốt.
Tôi rất muốn hỏi anh ta tại sao lại đưa tôi đến đây.
Nhưng vừa nhớ lại chuyện sáng nay mình đã đồng ý với anh ta, tôi lập tức im bặt.
Mãi đến khi đi tới trước cửa chính, quản gia mở cửa, Yến Cẩn Nghiêu mới buông tay tôi ra.
Vừa bước vào nhà, một bóng trắng bất ngờ lao về phía tôi.
Ngồi xe lâu khiến tôi hơi choáng váng, không kịp giữ thăng bằng, bị húc ngã nhào.
Thủ phạm là một chú chó Samoyed trắng muốt.
Lúc này nó đ/è lên ng/ười tôi, thè lưỡi liếm má không ngừng.
Tôi bật cười, đưa tay xoa đầu nó.
“Bưởi Bưởi, đứng dậy đi.”
Vừa nghe Yến Cẩn Nghiêu lên tiếng, Bưởi Bưởi lập tức nhảy xuống, chạy vòng quanh anh ta.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Nó tên gì cơ?”
Yến Cẩn Nghiêu dường như đã đoán trước câu hỏi này, trả lời nhanh như đã chuẩn bị sẵn:
“Bưởi Bưởi, bưởi là quả bưởi.”
Tôi gật đầu hiểu ra.
Thì ra là vậy, đúng là không có chuyện trùng hợp đến thế.
Tôi vuốt ve lưng Bưởi Bưởi vài cái.
9
“Bây giờ có thể nói cho tôi biết tại sao anh đưa tôi đến đây chưa?”
Ngồi trên sofa vừa uống ly nước mật ong Yến Cẩn Nghiêu đưa, tôi vừa vuốt lông Bưởi Bưởi hỏi.
Yến Cẩn Nghiêu ngả người trên ghế thư giãn, thong thả đáp:
“Tình cờ gặp nên tiện thể đưa về thôi.”
Tôi không hiểu logic câu nói này.
Tiện thể đưa về là sao? Cứ như thể tôi là con mèo hoang chó lạ vậy.
Tôi hất mạnh tay xoa đầu Bưởi Bưởi.
“Anh biết đấy, căn bệ/nh của tôi có thể phát tác bất cứ lúc nào.”
Yến Cẩn Nghiêu ngồi thẳng, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
“Em không nói sẽ giúp tôi sao? Nên đưa em đến đây làm quen trước, phòng khi tôi lên cơn mà em không tìm được đường sẽ rối tung lên.”
Làm quen cái gì chứ?
Bên ngoài tối om chẳng thấy gì, tôi còn chưa kịp nhớ đường, huống chi ngôi nhà này rộng thế này.
Yến Cẩn Nghiêu như đọc được suy nghĩ của tôi, đứng dậy nói:
“Tôi dẫn em đi xem quanh.”
Yến Cẩn Nghiêu thật sự dẫn tôi đi một vòng khắp biệt thự.
“Việc này không phải để quản gia làm sao?”
Ngôi nhà quá rộng, đi hết một lượt tôi đã thấy mệt.
Yến Cẩn Nghiêu liếc nhìn tôi: “Tôi thích thế.”
Trở lại phòng khách, tôi ngồi chơi với Bưởi Bưởi.
Yến Cẩn Nghiêu quay lên lầu: “Em ngồi chơi đi, tôi đi tắm.”
Ừ, tắm.
Khoan đã, tắm ư?
Suýt nữa quên mất mục đích đến đây của mình rồi.
Tôi bỗng thấy bồn chồn như ngồi trên đống lửa.
Người hứa sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của Yến Cẩn Nghiêu là tôi.
Người vừa đồng ý xong đã phản bác lại cũng là tôi.
Người đưa ra phương án khác vẫn là tôi.
Rõ ràng khi theo anh ta về đây, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
Thế mà từ lúc vào cổng đến giờ, mọi thứ quá êm đẹp khiến tôi suýt quên mất mục đích chính.
Giờ anh ta đột nhiên nhắc đến chuyện ấy, tôi ngồi không yên.
10
Lúc Yến Cẩn Nghiêu tắm xong xuống lầu, tôi đang lục tủ lạnh tìm đồ ăn.
Đột nhiên có hơi ấm áp sát sau lưng.
Yến Cẩn Nghiêu vòng tay ôm tôi, cọ má vào cổ.
Hương thơm từ sữa tắm phảng phất bên mũi.
“Đói à?” Giọng anh khàn đặc.
“Cũng không hẳn.”
Tôi đứng im không dám nhúc nhích, đoán chắc anh đang lên cơn.
Nếu ôm thế này giúp anh đỡ hơn thì cứ ôm vậy.
Vài giây sau, hơi thở phía sau gáy dồn dập hơn, cảm giác qua lớp áo choàng tắm đằng sau lưng cũng ngày càng rõ rệt.
“Này…”
Hình như nếu không thoát ra ngay, đêm qua sẽ lặp lại.
Tôi xoay người đối diện anh.
Vòng tay anh vẫn siết ch/ặt, càng ôm sát hơn.
Tôi ngước nhìn ánh mắt anh.
Lại thấy thứ cảm xúc khó hiểu trong đôi mắt đen ấy.
“Tôi muốn đi…”
Hai chữ “tắm rửa” chưa kịp thốt ra đã bị nụ hôn của anh nuốt trọn.
Cảm giác môi mềm ẩm ướt, mang chút công kích.
Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Đã theo người ta về nhà rồi, giờ mới phản kháng thì đúng là giả vờ.
Yến Cẩn Nghiêu đẹp trai, body chuẩn.
Chỉ là ham sắc đẹp thôi, dù sao tôi cũng không thiệt.
Tiếng thở gấp hòa lẫn tiếng tủ lạnh rền đều.
Để mặc anh hôn đến khi chân mềm nhũn.
May mà vòng tay anh vẫn đỡ lưng, không để tôi tuột xuống.
Anh bế tôi lên bàn bếp.
Khi tay anh luồn dưới vạt áo, hai tiếng sủa vang lên:
“Gâu! Gâu!”
Bưởi Bưởi đang cười tươi nhìn hai chúng tôi.
Nhưng Yến Cẩn Nghiêu không có ý định dừng lại.
Tôi nắm cổ tay anh: “Vào phòng đi.”
Anh lập tức bế thốc tôi lên lầu.
Trong mơ hồ nghe thấy chuông điện thoại.
Đêm khuya gọi đến, ngoài bố tôi vì chuyện Phương Gia Duệ thì chẳng còn ai.
Yến Cẩn Nghiêu cáu kỉnh cầm điện thoại lên, tôi liếc nhìn.
Đúng như dự đoán.
“Cúp đi.”
Tôi run giọng thì thào.
Anh lập tức tắt máy, ném điện thoại xuống chân giường.
11
Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân ê ẩm.
Nhưng kẻ gây tội đã biến mất tự lúc nào.
Quản gia chuẩn bị quần áo sạch, cho xe đưa tôi về căn hộ trung tâm.
Căn hộ tầng thượng này là quà thành nhân của chị gái, nằm ở vị trí đắc địa.