13

Một buổi chiều bình thường, tôi đang tính sổ sách ở quầy lễ tân.

Tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên rộn rã.

Ngẩng đầu nhìn, thấy chị Vân Vân cao ráo xinh đẹp đi đầu, cách vài bước sau là thiếu gia Phương Minh Viễn lạnh lùng quý phái.

Cùng cô Tô xinh xắn đáng yêu đứng bên cạnh thiếu gia.

Cảnh này... đang quay phim sao?

"Tiểu Lục Lục, mau ra đón khách đi!"

Tôi vội nở nụ cười: "Đến rồi đây ạ, mọi người... đi du lịch à?"

Chị Vân Vân tự rót trà uống ừng ực: "Team-building tổng công ty, Phương tổng bảo chọn chỗ gần thôn Tiên Đường. Tra mới biết gần đây có khu du lịch, nhiều chỗ nghỉ lắm."

"Chúng tôi đã đặt hai nhà rồi, cậu chủ nhà ta nhất quyết đặt thêm chỗ thứ ba. Đang thắc mắc chỗ này có gì đặc biệt, hóa ra đặc biệt ở cô em đây..."

"...Thế... chỉ có ba người thôi ạ?"

"Thiếu! Còn bốn người phía sau, tổng bảy người. Đủ phòng không?"

"Chờ em xem đã ạ."

Ôi... không ổn rồi.

"Chị Vân Vân ơi, chỉ còn 6 phòng trống. Hay là..."

Chị Vân Vân giơ tay ra hiệu dừng, quay sang hỏi: "Sếp, tính sao ạ?"

Thiếu gia nhìn tôi: "Tôi ở phòng em."

???

Cô Tô khẽ hỏi: "Như vậy... có ổn không ạ?"

Chị Vân Vân vòng tay qua cổ cô ta thân mật: "Còn gì tốt hơn! Hai anh chàng chung phòng có sao đâu, miễn đừng bắt bọn em gái chúng mình thiệt thòi là được."

Sao không ai hỏi ý kiến tôi vậy?!

14

Chị Vân Vân nói lần team-building này đều tự nguyện đăng ký, công ty lo phương tiện và chỗ ở, hai ngày sau sẽ rời đi.

"Vậy tối nay mọi người không cần tập trung ăn tối cùng nhau ạ?"

Chị Vân Vân gật đầu: "Đúng rồi Tiểu Lục Lục. Còn nho không, cho chị thêm đĩa nữa?"

Tôi mang ra hai đĩa nho to đùng: "Tối nay muốn ăn gì ạ?"

"Có thịt cừu nướng không? Thấy mấy đứa ở Viện Quán Sơn up ảnh lên nhóm, trông ngon lắm..."

Tôi cười gượng: "Lượng khách ít nên em chỉ đặt khi có yêu cầu, hôm nay chắc không kịp rồi."

Hơn nữa thiếu gia cũng không thích đồ ăn từ thịt cừu.

"Không sao, không sao! Chủ quán cứ tùy ý sắp xếp nhé!"

Hôm nay trời đẹp, tối nay chắc có sao.

"Vậy ta tổ chức tiệc nướng ngoài trời vậy."

Còn khá nhiều thời gian đến bữa tối.

Chị Vân Vân và cô Tô đã ríu rít tán gẫu, bốn người còn lại vào phòng chơi mạt chược.

Chỉ còn mình thiếu gia ngồi ngay ngắn trên sofa, trông... cô đ/ộc lạ thường.

"Thiếu... Phương Minh Viễn, muốn dạo quanh đây với em không?"

"Em đang gọi anh?"

Tôi nén cơn muốn trợn mắt.

"Thì còn ai vào đây nữa, thiếu gia?"

15

Sau homestay có mảnh vườn, chủ cũ là người siêng năng, trồng đủ loại rau quả.

Tôi đưa cho thiếu gia cái giỏ.

"Thích gì cứ hái, toàn rau sạch hữu cơ đấy."

Cả tuần rồi tôi chưa ra vườn, cà chua bi lại mọc đầy.

Những chùm quả đỏ rực lủng lẳng, nhìn thích mắt.

Vừa hái xong một chùm, chiếc giỏ xanh chìa ra từ phía sau.

Khung cảnh này khiến tôi chợt thoáng ngẩn ngơ.

Tôi đặt chùm cà chua vào giỏ, quay đầu lại.

Thiếu gia đứng cách tôi một sải, veston chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt điềm nhiên như hành động vừa rồi là chuyện thường tình.

"Thiếu gia, có thích cà chua bi không ạ?"

"Không, nhưng có thể ăn."

Tôi bật cười, hôm nay thiếu gia sao thế nhỉ?

"Vậy nhờ thiếu gia cầm hộ giỏ này nhé?"

"Được."

Anh ta liền xách luôn chiếc giỏ đang đeo trên tay tôi.

Chúng tôi tha hồ hái khắp vườn, dưa chuột, cà tím, đậu đũa, ngô, mướp... chất đầy hai giỏ.

Thiếu gia một mình xách cả hai.

Qua sân trước, thấy hai mỹ nhân đang bế Tiểu Hoàng chụp ảnh tấp nập.

Tiểu Hoàng thấy tôi, sủa "Gâu".

Chị Vân Vân lập tức hướng điện thoại về phía này.

"Tiểu Lục Lục giỏi quá nhỉ, thiếu gia đại náo biến thành tiểu đệ tử haha..."

Rồi lại quay camera về phía thiếu gia, hình như đang live:

"Các đồng chí Viện Quán Sơn ơi, tối nay bên tụi mình có tiệc nướng ngoài trời, chủ quán tự tay hái rau nhé~ Ai muốn tham gia mang thịt cừu nướng qua gõ số 1 trong nhóm, số lượng có hạn, ai nhanh tay đấy!"

Cô Tô bên cạnh cũng hô: "Ai nhanh tay đấy!"

Hai con nghiền ăn x2.

Vào bếp đặt rau xuống, mới phát hiện giày dính đầy bùn đen.

Tối qua mưa, đất vẫn còn ẩm.

Giày da thiếu gia càng thê thảm hơn.

Tôi chống tay lên đầu gối, ngửa mặt cười tủm tỉm:

"Thiếu gia, đôi giày da thủ công của anh hỏng bét rồi, tính sao đây?"

Anh ta đỡ tay tôi đứng thẳng.

"Về phòng thay giày."

"Em đi cùng."

16

Vừa vào phòng, thiếu gia đã bắt máy điện thoại.

Tôi lục vali của anh ta.

"Mang toàn đồ linh tinh gì thế này..."

Trước đây mỗi khi anh đi công tác, tôi đều là người sắp xếp vali. Cách sắp xếp hiện tại... rõ ràng là không có trợ thủ.

Không tìm thấy giày dự phòng, chỉ thấy đôi dép Mickey.

Hồi đại học, có mùa hè tôi cùng bạn đi chơi cổ trấn.

Về nhà m/ua quà cho bà Trương, chú Vương, chú Phùng, duy nhất quên mất thiếu gia.

Bởi tiềm thức luôn nghĩ anh chẳng thiếu thứ gì.

Vì chuyện này, thiếu gia mặt đen như cơm ch/áy, bữa tối cũng chẳng thèm ăn.

Tôi nghĩ mãi không ra nên m/ua gì, lang thang trong công viên.

Đi ngang quầy b/án dép, ông chủ nói ba mươi một đôi, năm mươi hai đôi.

Tôi đành m/ua hai đôi.

Một đen, một trắng, về nâng niu dâng lên thiếu gia.

Từ đó, mỗi lần đi xa anh đều mang theo một đôi, bảo chân mình quen dép.

Lần này mang theo đôi đen.

Tôi lấy dép ra, xếp lại vali.

Thiếu gia quay sang nhìn.

Tôi vẫy tay ra hiệu đến thay dép.

Thiếu gia vẫn nghe điện thoại, liên tục chuyển đổi giữa tiếng Trung, Anh, Đức.

Cởi giày tất xong, thuận tay xỏ vào đôi dép Mickey mất một bên mắt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Mỹ nam kế của anh

Chương 18
Để dọa đối tượng xem mắt bỏ chạy, tôi cố tình lấy tiền ra làm khó anh ta. Tôi xoay xoay ngón tay, liếc mắt khinh khỉnh: “Tiền sính lễ 880 ngàn tệ, không nhiều đâu nhỉ?” Anh ta thản nhiên rút ra một tấm thẻ đưa tới: “Một triệu.” Tôi nuốt nước bọt: “Nhẫn kim cương 3 carat, chắc không quá đáng chứ?” Anh ta bình tĩnh lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra rồi đưa sang: “Nếu em không thích màu hồng, tôi sẽ chuẩn bị thêm một chiếc khác.” Tay cầm ly nước của tôi khẽ run: “Nhà cưới thêm tên tôi, anh không để ý chứ?” Anh lại lấy ra giấy chứng nhận bất động sản cùng hợp đồng chuyển nhượng: “Nếu thấy căn này nhỏ, chúng ta đi chọn căn khác.” Tôi vội gọi cho mẹ: “Mẹ ơi, con gặp kẻ lừa đảo tình cảm rồi!” Mẹ tôi choáng váng: “Cái gì cơ?” Tôi cuống quýt: “Cảnh sát từng nói, đàn ông vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại còn thích con, trên đời này không có đâu. Nếu có, chắc chắn là lừa đảo!” Mẹ tôi gào lên: “Lừa cái gì mà lừa! Đấy là Cố Yến Thanh!” Cố Yến Thanh? Cái thằng nhóc bám đuôi tôi hồi nhỏ sao? Tôi quay sang nhìn người đàn ông kia, đúng lúc anh ta nhướng mày, cười nhạt…
Hiện đại
Ngôn Tình
Tình cảm
1