Bàn hợp đồng tám con số mà đi đôi dép hai con số. Cách hành xử này... Tôi đã nói rồi mà, anh ấy là người hoài cổ lắm.
17
Buổi tối ở bữa tiệc nướng ngoài trời, thêm năm sáu người kéo đến. Đầu bếp đã về trước, đồ ăn không đủ, tôi xin được một đĩa thịt cừu nhỏ rồi lẳng lặng xuống bếp chuẩn bị thêm đồ.
Khi sắp xong, bóng người cao lớn lấp ló cửa. Tôi giả bộ nghiêm nghị:
- Thiếu gia, bếp núc trọng địa, người ngoài miễn vào.
Thiếu gia dựa khung cửa, hiếm hoi để lộ vẻ phóng khoáng. Giọng nói hơi đục:
- Tao ngồi đó, bọn họ không thoải mái.
Nghe giọng chàng s/ay rư/ợu, tôi lấy ghế đẩu kê chân, đưa chùm cà chua bi:
- Ngồi đây đợi tôi.
Khi dọn xong đồ ăn, tôi kê hai ghế bập bênh trước cửa bếp. Vườn hoa đêm tỏa hương như khúc dương cầm êm ái. Thêm dưa hấu ướp lạnh, thật tuyệt vời.
- Mời thiếu gia ngồi.
Tôi nhấm nháp dưa hấu, nghe tiếng cười đùa xa xa. Vắng thiếu gia, họ bắt đầu biểu diễn tài năng. Liếc sang thấy chàng từ chối ghế bập bênh, vẫn ngồi ghế đẩu, hai tay chống gối, mắt đăm đăm nhìn đất như đang suy tư điều gì khó giải.
Chợt chàng ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau không kịp tránh. Tôi cười gượng:
- Dưa... dưa ngọt lắm, ăn miếng không?
Thiếu gia nắm tay tôi đang cầm dưa, hỏi thẳng:
- Phải làm sao để đuổi theo người ta?
Tim tôi thót lại. Tránh ánh mắt chàng, vô tình gặp ánh mắt cô Tô đang cười duyên. Thì ra vướng bận tình cảm...
Tôi mỉm cười, từ tốn đáp:
- Đuổi theo người ư? Hãy chiều theo sở thích họ. Dùng tình yêu, sự chân thành bao bọc họ, thêm ngoại hình xuất chúng của cậu, ắt thành công.
- Thế em thích gì?
- Tôi? - Tôi bật cười - Sở thích tôi không quan trọng, phải biết cô Tô thích gì. Không đoán được thì cứ hỏi thẳng...
Đến đây, nụ cười tắt lịm. Tim đ/ập thình thịch, tôi cúi mặt chờ lòng lắng xuống. Khóe mắt bỗng cay cay.
- Thiếu gia.
- Ừ?
- Ý chàng là như tôi nghĩ không?
- Phải. Anh muốn theo đuổi em.
Tôi ngả người trên ghế bập bênh, che mắt cười:
- Thiếu gia, có một tin vui và một tin buồn. Chàng muốn nghe cái nào trước?
Không đợi trả lời, tôi tiếp:
- Tin vui là: Tôi đã thích chàng rồi, không cần đuổi theo.
- Tin buồn là... - Tôi hít sâu - Chúng ta không thể đến với nhau.
18
Nét mặt thiếu gia còn bối rối hơn trước, kiên quyết hỏi:
- Tại sao?
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt tập trung ấy, nói từng chữ:
- Vì đàn ông yêu nhau sẽ bị thiên hạ chỉ trỏ.
- Anh không quan tâm.
Sau năm giây đối mặt, tôi đầu hàng. Cúi gằm mặt như kẻ hèn nhát, thì thào:
- Nhưng tôi quan tâm.
Thiếu gia ơi... tôi quan tâm lắm.
19
Một giờ sáng, lại nằm cạnh thiếu gia trên giường. Nhắm mắt lại, hình ảnh vẻ mặt thất vọng của chàng khi bị từ chối hiện lên không ngừng. Lòng đ/au như kim châm, thỉnh thoảng lại nhói lên.
Nghe tiếng thở đều bên tai, tôi khẽ trở mình, nhìn khuôn mặt chàng dưới trăng. Nhớ lại những kỷ niệm từ nhỏ tới lớn cùng thiếu gia - hài hước, gi/ận dỗi, tổn thương... Gần hai mươi năm vui buồn của tôi đều gắn với chàng.
C/ắt chàng khỏi cuộc đời, chẳng khác nào khóa trái tim mình lại. Buông tay thì đ/au đớn, để chàng chịu tiếng dèm pha lại càng đ/au hơn.
Bỗng cánh tay vòng qua eo.
- Lục Vân Phàm, em nói dối anh.
Tôi khẽ mím môi:
- Tôi nói dối điều gì?
- Em không hề quan tâm.
- Tôi quan tâm mà, thiếu gia.
- Vậy sao em cứ nhìn chằm chằm anh?
- Xin lỗi, tôi không nhìn nữa.
Đang định trở mình né tránh, bị tay kia kéo mạnh vào lòng. Cằm chàng tựa vai tôi, thì thầm bên tai:
- Nghe em nói thích anh, anh vui lắm.
- Tối đó em hỏi anh có biết thích là gì không? Anh đã suy nghĩ rất lâu. Anh chưa từng thích ai, không biết diễn tả thế nào.
- Anh chỉ biết, anh không thể thiếu em.
- Sau khi em đi, anh hay lơ đễnh. Tỉnh lại mới nhận ra mình đang nhớ em. Muốn nghe giọng em, thấy em cười, được gần em. Anh không tưởng tượng nổi tương lai không có em.
- Lục Vân Phàm, em có tin tình cảm của anh không?
- ...Tin.
- Vậy em có nguyện làm người yêu anh không?
Nguyện lắm chứ. Nhưng hai chữ ấy nghẹn lại nơi cổ. Tôi lau mắt, quay mặt đối diện chàng:
- Mai chàng có bận gì không?
- Không.
- Vậy... muốn cùng tôi trải qua một ngày không?
- Chỉ một ngày thôi sao?
Tôi nuốt nghẹn, gượng cười:
- Ừ, một ngày là đủ.
20
Sáng sớm ăn xong, chị Vân Vân và cô Tô đi hồ Lam Yên, những người khác lên núi Tiên Lộc. Sắp xếp công việc xong, tôi lao về phòng.
Đúng như dự đoán, thiếu gia đang bận việc. Tôi đặt nắm hoa nhài bên tay chàng:
- Đừng làm nữa, tôi dẫn chàng đi chơi.
Sân sau có hai xe đạp. Thiếu gia liếc hỏi thầm. Tôi gật đầu:
- Đúng vậy, đi xe đạp. Hồi nhỏ tôi dạy chàng rồi, chưa quên chứ?
Thiếu gia vắt chân đạp xe, lắc chuông. Tiểu Hoàng từ đâu chạy tới, nhảy phóc vào giỏ xe. Còn ngoảnh lại liếm láp cười với tôi.
Thiếu gia đạp xe đi mất, để lại một người một chó đáng yêu.
- ...
Cũng được, đi chơi kiểu gia đình vậy.
Đạp xe ngắm cảnh, non xanh nước biếc. Xuyên qua rặng trúc, xuống dốc, tầm mắt bỗng rộng mở. Không khí ngai ngái mùi rơm sau vụ gặt. Hướng dương to như chậu, hồng vàng lơ thơ, bạch quả rụng đầy, cỏ đỏ đung đưa... Phần lớn tôi nói, thiếu gia nghe, Tiểu Hoàng thỉnh thoảng sủa vài tiếng.