Từ hôm đó, tôi học hành chăm chỉ hơn.
Mọi bức thư tình đều không thèm đọc, thẳng tay ném vào thùng rác.
Tôi muốn mình xứng đáng đứng cạnh Tống Bắc Trần.
Chứ không phải mãi là kẻ ăn bám.
Một năm trời.
Tôi đủ kiên nhẫn để chờ đợi.
Nhưng cuộc sống luôn đầy bất ngờ.
Phá tan sự tự tin của tôi.
Hôm đó, tôi và Tống Bắc Trần tăng ca ở công ty.
Bất ngờ có vị khách không mời mà tới.
Là một người đàn ông.
Dáng người mảnh khảnh, làn da mịn màng. Đôi mắt dài, đôi môi hồng anh đào khẽ cong lên.
Hơi yêu kiều nhưng rất đẹp.
Hắn liếc nhìn tôi đang làm bài tập, nheo mắt: "Bắc Trần, đứa nhỏ này là ai?"
Tống Bắc Trần nhìn tôi: "Tiểu Chu, ra ngoài trước đi."
Tôi ôm tập đề, ngoan ngoãn bước ra.
Không hiểu sao.
Tôi luôn cảm thấy bầu không khí giữa người đàn ông này và Tống Bắc Trần thật kỳ lạ.
Tôi áp tai vào cửa nghe lén.
Người đàn ông dùng giọng điệu thảm thiết: "Bắc Trần, anh còn muốn em không? Những năm qua, em không ngày nào không nhớ anh. Em đã hối lỗi chân thành rồi. Bắc Trần, chúng ta quay lại đi!"
Giọng Tống Bắc Trần lạnh băng: "Ta không bao giờ thu nhận kẻ phản bội."
"Bắc Trần, em biết lỗi rồi, xin anh nghĩ đến những ngày hạnh phúc xưa kia, cho em quay về bên anh."
Tống Bắc Trần thẳng tay bấm máy nội bộ: "Đuổi hắn đi."
Mấy bảo vệ xông vào, khiêng người đàn ông ra ngoài.
Khi đi ngang tôi, hắn cười nhếch mép:
"Cậu chính là đứa con nuôi của Tống Bắc Trần? Quả nhiên rất giống tôi."
Tôi thẳng thừng đáp lại:
"Tôi không giống anh, tôi sẽ không bao giờ phản bội bố ấy."
Trên đường về nhà, đầu tôi lo/ạn cả lên.
Bố có bạn trai?
Bố là gay?
Bố có khuyết điểm về thể chất, vậy chắc bố là công?
Tôi liếc tr/ộm bộ ng/ực rộng của bố.
Thân hình đẹp thế này mà làm công thì phí quá.
Tống Bắc Trần đột nhiên lên tiếng:
"Con đang nghĩ gì?"
"Bố, bố đã từng có bạn trai?"
Bố không trả lời, coi như mặc nhận.
"Bố, con có thể làm bạn trai của bố không?" Tôi gồng mình hỏi.
"Hắn bảo con là bản sao của hắn, con biết mình không phải. Vì con đẹp hơn hắn nhiều. Bố, con làm bạn trai của bố nhé?"
Tống Bắc Trần liếc tôi:
"Nhóc con, ta không thích kẻ ngốc. Thi đỗ đại học đã rồi hẵng nói chuyện khác."
"Vâng, nhất trí!"
Một năm sau đó không dễ dàng gì.
Tôi vừa học hành chăm chỉ.
Vừa phải đề phòng Nhậm Nhiên đến tìm Tống Bắc Trần.
Nhậm Nhiên rất giỏi mê hoặc, đôi mắt lúc nào cũng phóng điện về phía bố tôi.
Tôi sợ rằng trước khi trưởng thành, Tống Bắc Trần đã bị hắn dụ dỗ.
Tôi nghe cô tiếp tân nói, Tống Bắc Trần và Nhậm Nhiên từng rất yêu nhau.
Nhưng trong cuộc tranh quyền với chú ruột, Nhậm Nhiên đã phản bội Tống Bắc Trần, theo phe đối phương.
Tống Bắc Trần lập tức đoạn tuyệt với hắn.
Vậy là, hai người chia tay không phải vì tình cảm rạn nứt.
Tôi sợ bố lại mắc mưu hắn.
Đêm đến, tôi để chân trần tìm bố ngủ chung.
Bố nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhen của tôi, đuổi tôi ra.
Tôi mặc quần ngủ vào rồi bước vào, bố không đuổi nữa.
Tôi ôm eo bố, hỏi:
"Bố, ngày trước Nhậm Nhiên làm bố vui thế nào? Bố dạy con nhé?"
Tống Bắc Trần nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của tôi:
"Hỗn hào nữa là cút ra ngoài."
Tôi đành ngoan ngoãn ngủ.
Một năm sau, tôi đỗ thủ khoa trường, nhập học ngôi trường hàng đầu đất nước.
Ngày nhận giấy báo trúng tuyển cũng là sinh nhật mười tám tuổi của tôi.
Tôi nấu cả bàn tiệc, đợi Tống Bắc Trần về.
Tôi m/ua bộ đồ ngủ mỏng như cánh ve, định đêm nay mặc cho bố xem.
Kết quả, Tống Bắc Trần không về một mình.
Sau lưng bố là Nhậm Nhiên.
Nhậm Nhiên nhìn chai rư/ợu vang, nến lung linh tôi bày biện.
Nở nụ cười chế nhạo.
Hắn sát vào tai tôi thì thầm: "Ngày xưa chú cũng từng dụ dỗ hắn như thế này. Nhóc con, đây đều là trò chú chơi xong rồi."
Tống Bắc Trần đưa cho Nhậm Nhiên tập hồ sơ rồi bảo hắn đi.
Bố rất vui vì tôi đỗ đại học.
Cứ tôi rót là bố uống cạn, không từ chối ly nào.
Cuối cùng, đôi mắt sau gọng kính bạc dần mờ đi.
Tôi ngồi lên đùi bố, tay vòng qua cổ.
"Bố, con đã trưởng thành rồi."
"Ừ, Tiểu Chu của ta lớn rồi." Bố khẽ nhếch môi.
"Con không nói chuyện đó!"
Tôi tức gi/ận cúi xuống, dùng môi phong kín đôi môi bố.
Trước giờ tôi hôn bố chỉ là những nụ hôn thoáng qua.
Đây là lần đầu tôi thử hôn kiểu Pháp.
Tôi đã xem video cả buổi chiều.
Nhưng rõ ràng động tác còn vụng về.
Tống Bắc Trần có vẻ không hài lòng.
Bố luồn tay vào tóc tôi, giọng khàn đặc:
"Nhóc con, không phải thế này..."
Nói rồi, bố nắm quyền chủ động trong nụ hôn.
Tôi bị hôn đến mức hoa mắt.
Nhưng không quên nhiệm vụ chính đêm nay.
"Bố, đợi con thay đồ."
Nói xong không đợi bố phản ứng, tôi chạy vọt lên lầu.
Khi tôi ngại ngùng bước xuống trong bộ đồ mỏng tang.
Tống Bắc Trần vừa nghe điện thoại xong.
Bố quay lại, thấy cơ thể tôi dưới lớp voan mỏng.
Ánh mắt chợt tối sầm.
Rồi bố lấy làm tiếc:
"Nhậm Nhiên bị t/ai n/ạn, bố phải đi một chuyến."
Tôi ôm ch/ặt eo bố không buông:
"Bố, con không cho bố đi."
Tống Bắc Trần khựng người, gỡ tay tôi:
"Tiểu Chu, đừng hỗn."
Bố luôn dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhen của tôi.
Tôi bất lực buông tay.
Bố bỏ đi không ngoảnh lại.
Cả đêm Tống Bắc Trần không về.
Nhậm Nhiên nhắn tin cho tôi.
Lời lẽ đầy khoa trương.
Hắn viết: [Nhóc con, Tống Bắc Trần không thèm để mắt tới loại trẻ con như cậu đâu. Những kỷ niệm chúng tôi có, không phải thứ người ngoài như cậu có thể xen vào.]
Tôi nhắn cho Tống Bắc Trần:
[Bố, nếu phải chọn giữa con và Nhậm Nhiên, bố chọn ai?]
Tống Bắc Trần mãi không hồi âm.
Nhưng không trả lời cũng là một câu trả lời.
Tôi co ro trên giường, trên người vẫn bộ đồ hở hang.
Cảm thấy mình như trò hề.
Trời vừa sáng, tôi cởi bộ đồ ngủ, ném vào thùng rác.
Thu dọn hành lý, trước khi đi nhắn cho Tống Bắc Trần tin nhắn cuối cùng: