Không ngờ anh ta lại là người như vậy!
14
Biết được chuyện này, trong suốt bữa ăn sau đó, tôi chẳng buồn để mặt mũi tử tế với Lâm Việt Chu.
Anh ấy rót nước cho tôi, tôi lạnh lùng: "Em không khát".
Tiền bối bên cạnh chia cola, tôi lập tức chìa ly: "Cho em xin một ly!"
Lâm Việt Chu gắp đồ ăn cho tôi, tôi xua tay: "Em dị ứng, không ăn được".
Quay đầu lại tự mình gắp cả đống.
Vài lần qua lại, mọi người đều nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa tôi và Lâm Việt Chu, lẳng lặng tránh xa. Ngay cả tiền bối cũng không dám rót cola cho tôi nữa.
Khi cốc cola cạn, tôi định rót thêm thì phát hiện chai cola nằm cạnh Lâm Việt Chu. Với mãi không tới, đành đứng lên lấy.
Đứng lên cúi người vượt qua Lâm Việt Chu để với lấy chai nước, cố tránh chạm vào người anh ta nên đứng cách xa, tay vươn dài hết cỡ.
Ai ngờ chai cola đặt quá xa, với mãi không tới, người mất thăng bằng loạng choạng sắp đổ nhào vào Lâm Việt Chu.
Trong tích tắc, bàn tay mát lạnh của anh ta đỡ lấy eo tôi.
Lẽ ra anh ấy chỉ định đỡ qua lớp vải, nhưng chiếc áo crop top của tôi đã để lộ da thịt khi cúi người.
Ngón tay anh chạm trực tiếp vào làn da, khiến tôi rùng mình thon thót.
"Á..."
Tôi kêu lên tiếng nhỏ, rồi hoàn toàn mất thăng bằng, đổ gục vào lòng Lâm Việt Chu.
Tay tôi vô tình hất đổ chai cola, nắp bật ra, nước xì xồng đổ ầm xuống sàn.
Cả bàn đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi, rồi vội vã quay đi giả vờ không thấy.
Mặt tôi đỏ bừng, lóng ngóng trườn dậy, suýt nữa lại ngã lần nữa.
"Xin... xin lỗi học trưởng! Em không cố ý..."
Lâm Việt Chu có vẻ còn ngượng hơn tôi, gương mặt ửng hồng.
Cola b/ắn đầy cổ áo và cằm tôi.
Bối rối vỗ vết bẩn trên ng/ực, tôi cúi gằm mặt: "Em đi xử lý chút đã ạ!"
Nói rồi tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, không dám ngẩng mặt nhìn ai.
Chỉnh lại trang phục xong, tôi chẳng còn mặt mũi nào quay lại bàn tiệc.
Dù lấy nước lạnh rửa mặt mấy lần, má vẫn nóng ran.
Không ngờ mới quen Lâm Việt Chu nửa tháng mà lại xảy ra chuyện còn x/ấu hổ hơn cả lần c/ắt quần l/ót của anh ấy.
Đáng sợ hơn, hình ảnh bàn tay anh áp lên eo cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Càng nghĩ mặt càng đỏ. Biết làm sao đối diện với mọi người đây?
15
Chuông điện thoại vang lên.
Lâm Việt Chu nhắn tin: [Ra khỏi WC rẽ phải sẽ thấy cửa sau nhà hàng. Em ra đó, anh đợi.]
Dù ngại ngùng nhưng đành phải chọn đi cùng anh ấy.
Cửa sau, Lâm Việt Chu đang dựa tường hút th/uốc, tay kia cầm áo khoác và túi xách của tôi.
Tôi chạy vội tới nhận đồ, lí nhí: "Xin lỗi học trưởng..."
Anh dập tắt th/uốc: "Giờ thì nói đi, tại sao nãy giờ em gi/ận anh?"
Tôi ậm ừ: "Ông chủ kia rõ ràng biết em, chắc anh kể chuyện của em với ổng. Chuyện chia tay Cố Thần đã đủ x/ấu hổ rồi, anh còn đem ra nói..."
Tôi cảm thấy hẹn hò với Cố Thần là vết nhơ, Lâm Việt Chu lại còn tuyên truyền khắp nơi!
Ai ngờ anh bật cười, ánh mắt dịu dàng: "Anh có nhắc đến em với chủ quán, nhưng tuyệt đối không nói chuyện c/ắt quần l/ót. Còn nội dung... em sẽ biết sau."
Hai chúng tôi dạo bước về ký túc xá dưới bầu trời chạng vạng.
Khí trời se lạnh, khoảng cách giữa hai người mơ hồ khó nắm bắt.
Tôi thầm mong con đường này dài thêm chút nữa.
Bất chợt Lâm Việt Chu hỏi: "Nếu cảm thấy hẹn hò với Cố Thần là x/ấu hổ, sao ngày ấy em lại đồng ý?"
Tôi thở dài. Hồi đó sau màn biểu diễn piano trong đêm văn nghệ, Cố Thần đã công khai tỏ tình ầm ĩ suốt một năm trời. Dù có đôi lúc d/ao động nhưng tôi vẫn từ chối - vốn dĩ tôi thích mẫu người thông minh như Hỉ Dương Dương, mà Cố Thần thì... trông chẳng được lanh lợi cho lắm.