con nhất gia tộc Phó, sẽ kế thừa khổng lồ gia đình. Gia đình chắc chắn sẽ một hộ đối."

nói Rằng hộ đối chính cô?"

"Nhà luôn hợp tác đoàn Với mối h/ệ giữa hai nhà, khả năng kết cao nhất."

Nhìn vẻ ta, cười.

Cô ta khó chịu: "Biểu cảm gì nhìn bộ dạng nghèo hèn mà xem, thật nghĩ mình vịt thiên nga sao?"

"Nghèo hèn?"

Tôi bước lên vài bước: "Có điều cần nghèo tưởng."

"Cô biết tòa đường sắp xây bên không? Bố tài trợ đấy."

Cô ta nhếch mép: biết khoác lác không?"

Tôi "Không thì đi hỏi xem, tại sao trường cần thi cử vẫn chọn?"

Ngày trường, bố liên trưởng, nhờ ông chiếu cố. Thuận tay quyên tòa đường.

Về chuyện ăn mặc giản dị - đơn giản mặc thời thượng hoa khôi tưởng tượng. Từ nhỏ lớn, quần áo đều may đo riêng.

Nhìn sắc mặt điềm tĩnh tôi, hoa khôi ngập ngừng: "Làm sao thể!"

"Không thì đi kiểm tra. À này, dây chuyền trên cổ dòng Twinkle đúng không? Trưởng nhóm thiết kế tôi, gọi điện bảo một cái, đừng đeo đồ giả nữa."

Mặt hoa khôi tái nhợt: "Cô..."

Tôi mỉm ta rồi bỏ đi.

Những học xung quanh nghe cuộc trò chuyện. Hôm thân phận truyền khắp trường.

Từ học trường bình thường công tử ý, ra ngút trời.

Bạn cùng bàn tròn "Tịch Tịch! bao nhiêu bí mật? ngồi cạnh đại à? Nhà cậu chắc biệt thự to hơn vận động?"

"...Không phóng đại thế."

Phó về thân phận điều tra từ trước.

Cậu hỏi sao đột ngột về học.

Tôi: "Đến đấy."

"Đừng dỗ trẻ con."

"Thật mà. vợ tương lai anh, làm trước bớt hoa."

Cậu vẫn nhưng tai đỏ lừ, nắm ch/ặt tay "Những lời nói mình anh."

Giọng cậu khẽ run: "Anh nhất sẽ cưới em."

11

Sau khi tốt quyết cùng học.

Bố liên tục gọi điện thúc về vì nhớ con gái. Trong điện thoại, nói ông rể tương lai.

Ông ngạc: gì?!"

Tôi hiểu tâm một cha. Ở trước khi Thanh, bố khóc trẻ con. Lần ông thời gian nghi.

Không ngờ đêm trước khi về bị c/óc.

Không phải biệt nhắm Bọn c/óc c/óc một khác, tình cờ nên tay luôn.

Đúng xui hết mức.

May mà hiện kịp.

Khi tỉnh dậy trên xe tải, nghe tiếng tên cầm lái ch/ửi bới: "Đằng chạy xe đuổi mãi! Mẹ kiếp!"

Tôi biết Thanh.

"Ch*t ti/ệt! Xe đuổi theo làm Ta đâu con Phó?"

Cuối cùng, bọn nhìn về phía - bị nhầm.

Tôi: "..."

Các tôi, trách bây giờ?

Sau hiện, điều động đến. Xe bọn c/óc bị mấy chiếc xe vây khốn.

Đường cùng, bọn đeo bom t/ự s*t.

Trong khoảnh khắc bom n/ổ, trước lao tới, thân mình chở tôi.

Tiếng trời.

Tai ù đặc. đàn ông trên đẫm m/áu vẫn khàn giọng hỏi: "Có đ/au không?"

12

Nỗi đ/au tột cùng khiến choàng tỉnh.

Mở mắt trần toát. đang nằm bệ/nh viện.

"Phó Thanh... Thanh!"

Y tá chạy vào: tiên qua cơn nguy kịch. Phu nhân yên tâm..."

Phó tiên sinh? Phu nhân?

...Tôi về tuổi 30?

Ký ức ùa về. nhớ ra t/ai n/ạn, hai cùng nhập Được chở, sao nhưng mê lâu. Còn trọng thương phải phẫu thuật.

sĩ nói qua nguy hiểm, vẫn phòng bệ/nh, vừa mở mắt.

Nhìn tôi, đàn ông quấn băng ngơ ngác: "Cô là?"

Không nào! Cuộc đời sao nhiều thế?

Tưởng mình số khi về thời ra mơ. Tỉnh dậy, chồng mất trí nhớ.

Tôi đắng lòng an ủi: Dù sao sống.

Chưa kịp thở phào nghe tiếng khúc khích.

"Vợ yêu, sao."

Giả đấy à!

Tôi sững sờ, đ/ấm nhưng thương bị thương nên nhịn.

Anh giơ cánh tay lành nắm tay "Có đ/au không?"

Câu hỏi khiến nhớ mơ. đỏ cuống quýt: "Chỗ nào khó chịu?"

"Không sao."

Tôi kể biệt những trò nghịch thời anh.

Anh "Anh biết."

Tôi nhiên: "Anh mơ thấy?"

"Ừ. phải đây. Hồi mơ thấy. lúc chưa xuất hiện, biết ngoài nên mãi thấy."

Giọng xuống: "Nhưng tồn tại. Sau buổi tiệc, gặp em."

"Anh đợi năm?"

"Đúng năm tháng 4 ngày."

Tôi choáng váng.

"Vậy phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà vì mơ?"

Anh khẳng định: "Là yêu từ ánh nhìn đầu tiên. Ngay yêu rồi. Chỉ hồi đó, cố chấp giữ diện."

"Hừ, biết điều đấy."

Trêu chọc một lúc, tò mò: "Sao ta chung mơ?"

Anh: đây đi chùa hỏi, sư phụ nói ta nhân duyên từ trước, tất gặp nhau."

"Đừng đùa nữa. Lần đừng mạng thế."

"Bảo vệ vợ thiên địa nghĩa."

Anh món quà trời ban anh."

Phó tuổi 30 quả biết tán tỉnh. nắm ngón tay ra.

"Anh ân điển đời em."

Gặp nhiệt huyết tuổi trẻ, gặp đàn ông chín chắn thành. Dù bản nào, đều cảm hạnh phúc trọn đời.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm