Chú cao hơn một cái đầu, nhưng khí thế đã áp hoàn toàn.
"Dung mạo có, thân hình ra gì, còn trơ trẽn tìm chị. Anh đây trò chị đấy à?"
"Nhìn bộ dạng tầm thường anh, ném giữa đám ai thèm nhận ra, sao đôi với chị? Khôn h/ồn thì biến đi rảnh!"
Chú đả đầu chân. tái mặt gi/ận nhưng im lặng, ánh mắt đắm đuối hướng về phía tôi.
"Giang Tuyết, em sao mới tha thứ anh?"
"Tại sao tôi tha thứ? Cuộc sống hiện tại tôi rất tốt đẹp."
Tôi thở dài, rút tờ tiền đỏ ném mặt hắn:
"Được rồi, cút đi đi. Ki/ếm việc sống tử tế. Dù sao... anh còn mấy chục triệu n/ợ trả kia kìa!"
"Giang Tuyết! Em... sao em biết anh n/ợ tiền?!"
Bùi biến sắc, hốt hoảng định lao tới nhưng chú Hắn thét:
"Nói mau! em biết n/ợ này? Em biết điều gì không?"
"Tất nhiên biết rồi."
Tôi biết sau khi rơi xuống biển, đã dạt vào Thương Thành.
Và tôi, đã liên ở đó, dùng kỹ thuật tốt nhất c/ứu sống hắn.
Chỉ phương pháp điều trị mới cực kỳ đắt đỏ và điểm: bệ/nh nhân sẽ hôn mê hàng tháng trời.
Mấy tháng ấy tôi thâu tóm mọi sản hắn.
Còn hắn, đối mặt với núi n/ợ viện chất cao như núi.
Tôi gọi bộ phận lý tòa nhà, yêu cầu đuổi đi.
Chú hào hứng khoe bánh mới tự làm.
Nhìn những chiếc bánh ngọt sặc sỡ, tôi mỉm bí ẩn.
Cả sẽ giờ biết...
Chiếc chìa xe hắn vớ được lúc trốn, tôi cố tình lại.
Chiếc xe đó đang trục trặc về phanh, tôi kịp mang đi sửa.
Đúng lúc tất cả xe khác đều hắn lén lái đi chuyển tiền.
Đường quanh co hiểm tôi canh chuẩn thời gọi Lý Giai Giai, vừa chuông lập cúp máy.
Dù nay từng liên nhưng Giai Giai số lạ sinh nghi, lập gọi Hàng.
Bùi vốn đang cuống quýt, chân hết cỡ...
Nhận được điện Thương Thành, tôi chút chọn phương án điều trị.
Bởi ch*t thẳng cánh... quá dàng loại rác rưởi này.
Tôi hắn trắng tay, nếm trải cảnh mây xanh rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn sống kiếp lầm than đầu lên được!
Cả vật vờ trong đ/au khổ tuyệt vọng, đó mới sự trừng ph/ạt đích đáng!
Còn tôi...
X/é tấm giấy hôn giả vờ nhấp rư/ợu vang đỏ thơm ngon.
Tiền bạc đầy túi, nhan sắc mặn mà, bạn trai mới mỗi ngày...
Cuộc này, sao tuyệt diệu thế!
——HẾT——