“Đón nhà.”
Tôi mỉm nhìn anh, đến bên cạnh, tự nhiên nắm tôi.
Trên đường về, nhiều lần hỏi đó nhưng lại dám lời.
Tôi tiếng hỏi.
Mỗi người đều giữ cho mật.
Như cách giấu tư.
Tôi đào sâu vì tin rằng thời gian sẽ cho trả viên mãn.
21
Khi tình và vững chắc.
Anh đưa nhà gặp bố mẹ.
Tôi dùng bữa cùng gia đình vài lần.
Ban bố mẹ chút định kiến nhưng dần dần thay đổi.
Tôi quyết định học thạc sĩ, tiến sĩ.
Cận và gia đình đều ủng hộ.
Đêm liên hoan uống khá nhiều.
Về đến nhà, men ngấm.
Khi phòng tắm chuẩn bị nước, dây màu hồng nude từng làm và tự giặt sạch.
Mùi hương trên giống hệt quần áo của - thứ vô cùng yêu thích.
Sau tắm, khoác cũ.
Hai năm trôi qua, vẫn vừa vặn.
Tôi biết sẽ thích.
Quả nhiên, bước ra khỏi phòng tắm, ánh dán ch/ặt tôi.
Lúc chúng vừa lâu.
Má đỏ rực vì ngượng ngùng.
“Tiết Lê...”
Chu đặt xuống, tiến lại gần.
Tôi nhận rõ nhịp thình thịch, nóng ran, đặc là vùng sau gáy.
“Sao bỗng dưng mặc này?”
“Anh thích không?”
“Đương nhiên.”
“Đương nhiên cái chứ?”
Anh bật nhiên là thích Cả... trái Lê nữa.”
Lời nói ngờ khiến đỏ mặt: Tây!”
Anh khẽ, bàn mát vuốt cánh tôi.
Những ngón chạm nhẹ khiến rùng mình.
Trong khoảnh đầu trống đột nhiên hỏi: “Nói nghe, hồi đó sao làm váy?”
“Em biết?”
“Ừ.”
Chu bế ngồi đùi.
Váy bó khiến phải ngồi nghiêng.
Anh ôm eo tôi, môi: “Vì nhớ đến đi/ên nên mới làm váy.”
“Nhớ mà làm váy?”
Tôi cố ý hỏi khơi gợi.
“Yêu người mới ham thể x/á/c mãnh liệt. Thích mặt sinh lý mới là thứ tình chân thật nhất.”
Tim thình thịch, dũng khí nhìn thẳng anh: Tây.”
“Giờ đang mặc trước mặt anh.”
“Nên?”
Tôi từ từ áp sát, vòng qua cổ anh.
Những ẩm ướt in khóe miệng, cằm, dừng lại ở cổ đang phập phồng.
“Anh cần nhìn mà tưởng tượng... Có thể tiếp... làm với em.”
Vừa dứt lời, đ/è xuống ghế sofa.
Những như mưa rào trút xuống.
Ban đầu gi/ật mình, nhưng lại mắt, ôm cổ anh.
Khi giường, xộc xệch.
Chu cởi trần, chỉ mặc quần lỏng lẻo.
Lần đầu thấy cơ thể đàn ông trưởng choáng ngợp.
“Tiết Lê, ra.”
Anh nắm đặt bụng săn chắc: “Đã sờ lần mà còn ngại?”
Nhưng trước đây đều mặc đồ. Lần cắn môi, ngại ngùng nhưng ngừng liếc nhìn.
“Muốn xem hết không?”
Anh dẫn đến lưng quần.
Tôi mắt: Tây...”
Nụ của môi, vẫn ngừng cởi đồ.
Núi lửa sẵn sàng phun trào.
Ký đêm mộng mị năm xưa ùa về.
Giấc mơ và hiện thực hòa làm một.
Cổ khô nuốt bọt liên tục.
Dung nham nóng chảy làm tan băng sông.
Hóa thành dòng suối xuân cuộn.
Nụ của in má ửng hồng: “Anh thích từ rất rất lâu rồi.”
“Đáng tiếc còn là người yêu kẻ khác.”
“Nhưng hắn vô tâm vứt của em...”
“Khi nhận điện thoại đêm đó, biết nhất định ngày sẽ thuộc Tây.”
Tôi khẽ gật nở cười.
Thời gian quả cho trả hoàn hảo.
Đổi lại, của sẽ được kể cho nghe trong đêm nào đó.
(Hết)