Nhưng...
Sau khi biết được, không?
Anh thế... sợ không, gh/ét không?"
Anh trở nh.ạy cả.m và đa nghi.
Tôi ôm mặt anh, thật cái, kiên định:
"Không!
Anh yêu em, cảm nhận được.
Chỉ chữa khỏi được."
Chu chỉ cảm thấy mũi cay cay, được mà ôm đầu tôi xuống.
Một cách khẩn trương, chiếm hữu, chứng minh điều gì đó.
Tôi ôm cổ anh, cẩn thận tránh vết thương anh.
Thật kỳ lạ, dù mới định qu/an chưa được mấy ngày, nhưng tôi cảm thấy, quen kiếp trước rồi.
Đối anh, tôi chút sợ hãi nào.
Chỉ xót thương.
Sau dài, tôi thể cảm nhận ổn định cảm xúc.
Anh chủ động hỏi: "Chu Hạc à?"
Tôi gật thấy đình thật kinh t/ởm.
Nhưng anh."
Trong lóe ngượng ngùng, sau thêm: "Mẹ cũng lệ, nhưng bà cũng Chu.
Ngoan mẹ tiểu tam, lão kia khi biết, bà c/ắt đ/ứt sạch sẽ.
Chỉ ngờ, bà th/ai anh.
Bà sinh nhưng khám nhỏ làm thuật kỹ thuật quá kém, mổ thành công, bảo xong.
Đến ba tháng sau khi bà hiện ổn, th/ai nỡ bỏ nữa.
Anh thực sự... mong bà thể tà/n nh/ẫn hơn chút.
Sau khi sinh bà đối xử tốt, thật sự tốt.
Nhưng trên đời lâu, mười lăm tuổi, bà hiện u/ng t/hư dày.
Vì kiên trì hai năm, tiêu tất cả sản, n/ợ ngập vướng vào c/ôn đ/ồ địa phương.
Bà kéo theo, để mưu cầu cho anh, dẫn mới biết thân phận mình.
Anh biết bà gì đứng trước lời đàm tiếu, nhận về.
Hôm lòng vô hoảng hốt.
Khi chạy về nhà, bà ch*t.
Bị c/ôn đ/ồ kia đ/á/nh ch*t.
Anh ôm bà khóc, khóc nức nở, giống mất dây trước."
Mắt tôi cay xè, rồi, tâm trạng dành em.
Chu xoa đầu tôi cười.
"Ngoan hủy diệt gi*t lão đó."
Anh rõ ràng đang cười, tôi thấy bi thương.
"Chỉ chút nữa chút thôi."
Tôi hơi thật sâu: "Đồ ngốc!
Nếu ngồi tù, nỡ lòng nào để mười mấy sao?
Anh nỡ lòng nào thấy ngày ngoài khóc sao?"
Giọng r/un r/ẩy: "Không nỡ.
Vậy làm sao đây?"
Tôi an ủi anh: "Bây giờ nắm giữ nửa mạng mạch cần quyết đáng để làm vậy.
Chúng cứ thẳng thắn tiền nghiệp riêng, khiến lão vui sao?
Em giúp anh, Nguyệt.
Anh mình."
Chu tôi, lâu, lâu.
"Được."
12
Sau khi xuất viện, phục thường.
Tôi ngạc nhiên hiện, tôi thấy luận nữa.
Nhưng nghe Tô Di và Hạc chia tay.
Có lẽ những lời tôi cô ấy nghe vào.
Chu Hạc cố gắng níu kéo cô ấy, sau khi lạnh hắn quay đầu tìm khác.
Còn tôi Nguyệt, vừa điều vừa xử lý cổ phần Chu.
Ông thật dai, hơn chín mươi tuổi chưa ch*t!
Vẫn nắm giữ nửa cổ phần, đề Nguyệt.
Càng lâu, tôi càng hiện sự quen thuộc và phụ thuộc khó tả anh.
Dường kiếp trước rồi.
Cuối cùng, sau thời gian dài vận động, thoát khỏi nghiệp riêng!
Ông bất ngờ, xuất sơn.
Nhưng biết phục lão.
Thế Hạc ép lên thế.
Hắn làm sao đối thủ Nguyệt, chỉ trong ngắn ngủi, tuyên bố phá sản.
Hôm dẫn tôi đạp đổ kẻ sa cơ.
Ông giường nổi, chỉ thể trừng tôi.
Chu mặt lạnh lùng: "Đến tuổi hơn, thì sống... chịu sự hành hạ ta."
Câu trước ông mẹ anh.
Lúc mẹ đang giai đoạn cuối u/ng t/hư.
Ông cao cao tại thượng: "Đến tuổi hơn, thì sống... kéo lê con trai."
Chu ông tắt nhưng vui lắm.
Anh nắm tay tôi, cúi xuống.
"Ngoan buồn."
"Em biết."
Ông thì sao, mẹ được Những sở chịu mấy qua xóa sạch được không?
"Nhưng, mà!"
Tôi vào khóe anh.
Mắt lên.
Tôi hỏi: "Chu Nguyệt, sao?"
Tiểu thuyết, lập, luận.
Anh giấu giờ?
Chu tử run lên.
"Em... rồi?"
Tôi kiếp trước nhưng hướng ban biết luận.
Và đoán rằng, lực bất kháng anh, đúng không?"
Chu tôi, khẽ cười: "Là anh.
Kiếp trước, kiếp theo đúng cốt truyện.
Vì được tả nhiều, chịu sự hạn chế ít hơn các em, khi chọn giữa c/ứu và hủy diệt vì thể lựa chọn sinh ý thức tự giác.
Anh c/ăm gh/ét kiếp đời bi viết sẵn, oán mẽ thay đổi kết cục.
Kết cục ban đầu sau khi đời vô vị.
Nhưng trong tù, đổi tái sinh, thời, đổi cho luận' truyện.
Anh biết, Du lương kiêu hãnh, cô ấy làm những chuyện bẩn thỉu hèn hạ kia, chỉ cốt truyện buộc, hạn chế.
Anh càng biết, cô ấy c/ứu anh."
Mắt lệ.
Lòng tôi nặng trĩu, thở mấy mới giọng nói.
"Đồ ngốc!"
Tái sinh thật, nhưng cũng thật.
Cái truyện hoàn toàn thể để đổi sức khỏe cho mình.
Nhưng đưa cho em.
Anh nghĩ rằng, nếu thấy luận mà sinh sợ hãi, rời xa thì sao?
Chu ôm tôi.
"Chúng yêu vì lập, tin c/ứu anh, ngàn vạn lần."
Tất cả mọi thứ, giờ trùng hợp.
Khi tái sinh trở lại, tôi đang chuẩn tỏ Hạc.
Kiếp trước, tỏ thứ thực đó.
Nhưng kiếp đến.
May mắn đến.
May mắn tôi làm thất vọng.
(Hết)