Cha lại chuẩn bị thờ tìm các cụ trưởng xử.
Mẹ bối rối biết xoay nào, đành gọi cho tôi.
Chị vốn chỉ chờ ngày mắt xuôi tay, nghe tin vẫn lại được liền hững đáp:
- đang hành hạ đấy ư? Làm c/ắt đ/ứt tình thân giữa hai nhà? mất thân, biết làm nào?
- Có thương tích thì việc viện, oan ức thì tìm cảnh sát, giúp đỡ hãy gọi Xuân Sói. khác, tiện xen chuyện này.
- Nhã nức nở thảm thiết biết lỗi rồi, sai rồi, quản lý giúp bố mà.
Chị lùng đáp:
- Các Sai ở con, từ lúc lòng tộc, múa rìu qua mắt thợ!
Vừa dứt dập máy.
Cảm giác bị thân đ/âm sau lưng chẳng dễ chịu chút nào nhỉ?
Đây chẳng điều nếm từ thuở lòng?
Trên đời làm thấu cảm thực sự?
Không hề có.
Chẳng qua quá nhân từ mà thôi.
19
Chưa ngày, cảnh sát ập làng c/òng tay Xuân giải đi.
Bác tưởng cố tình th/ù, liền xông vạ.
Mẹ tức gi/ận, t/át ta rõ đ/au.
Cả sân im phăng phắc.
- Cút ngay!
- Bác ứ/c hi*p b/ắt n/ạt Giờ lượt mụ hùa theo?
- tao kinh giỏi viên Đại học A. Chúng nó muốn xử chẳng mặt!
- Cút ngay cho tao!
Bác ôm mặt chạy mất dép.
Đám đông náo nhiệt đi.
Cha sửng sốt đứng hình.
Mẹ sập mới oà khóc nức nở.
- Sai hết rồi! Tất thảy sai lầm cả!
20
Hôm sau, cảnh sát núi tổ thu giữ tang Xuân ch/ôn giấu.
Hoá ra, khi làm xa, Xuân kết giao với đám đầu tr/ộm đuôi cư/ớp, vai tiêu thụ cắp.
Thứ bất lương ấy lại dính tr/ộm cư/ớp?
Hắn ta hiểu đạo lý này.
Nên mới cuỗm chạy về quê, định phối dần ki/ếm lời.
Nhưng lưới trời lồng lộng, hắn bị cảnh sát phương bắt giữ.
Dân làng xì xào: tạo nghiệp nên mới bị tổ".
Nhưng nữ nguyên, tổ khói nghi ngút.
Tất cả do đuổi đi, nên tổ tiên mới chuốc họa.
Bác lại năn nỉ, độ bợ thảm hại.
Khẩn xin nhờ qu/an h/ệ tìm luật sư giỏi.
Thậm chí đề đem đích tôn cho nuôi, ngày mai thể làm lễ khai tự.
Cha vẫn động lòng.
Họ muốn ở lại làng nữa.
Vì những lời đàm quá cay đ/ộc.
Nuôi đứa lâu lắm.
Họ thực kiệt sức rồi.
21
Với đình sinh, hoặc trốn chạy, hoặc khuất phục, hoặc trở thành máy tư tưởng lạc hậu đó.
Cha lẽ đại đại á/c.
Cả đời thu nhút nhát, tầm hạn hẹp trong lũy làng, bị truyền thống lỗi trói buộc.
Ban đầu, lẽ nỡ "b/án" tôi.
Nhưng lời dụ dỗ đe doạ bác lòng dạ rối bời, ranh giới nhòe đi, tội á/c trôi tuồn tuột.
Nhưng tòng phạm, lẽ nào lại vô tội?
Cha thành phố cấp bốn ô, vừa làm vừa tìm ki/ếm tung tích chị.
Chị đoạn tuyệt với đình, chỉ lại thoại thật, mọi thông tin khác lỗi thời.
Họ chỉ cách những chỉ cũ tìm ki/ếm.
Biết tin qua quen, động mời cuối tuần.
Trong bình dân, ngơ ngác quanh, cử chỉ lúng túng.
Không lại yến hồng môn, dẫn theo gái.
Chị hiệu hợp thời, tóc ngắn gọn gàng, trang phục lịch lãm, khí mạnh mẽ.
Cha càng bối rối.
Hai đứa ngoãn chào ông tự chơi chơi.
Khi lên, tự xúc ăn, thi thoảng đút cho nhau, tình cảm thân thiết.
Mẹ rời mắt khỏi hai đứa lễ toàn khác hẳn lũ trẻ nghịch ngợm Xuân Sói.
Cha muốn nói điều nhưng thốt thành lời.
Chị thẳng thừng:
- Cần tiền thì kiện đi. Tiền lá rụng, tòa phán bao bấy nhiêu.
Mẹ ngượng ngùng:
- Không đâu... Bố chỉ muốn gặp Nuôi vừa làm... vất vả không?
Chị gật đầu:
- Vất vả Tôi rồi. hay gái, cho nền giáo dục tốt nhất, cuộc đủ nhất, quan trọng hơn ai b/ắt n/ạt, cảm thấy kém.
Cha miệng:
- biết đang, đừng tiêu tiền chồng nhiều quá.
Chị điềm nhiên:
- Tôi riêng.
Cha sững sờ, c/âm như hến.
Mẹ thì dịu dàng:
- Nhã Hai đứa quá...
Chị lùng c/ắt ngang:
- Ngắm thôi nhé. ta.
- Bố biết đấy, hội chứng Down khó bình lắm.
- May thay, chồng và khoẻ mạnh.
Nụ cười băng.
Bữa gần tàn, anh rể mới hớt hớt hải chạy đến.
Họ trao đổi câu xã giao.
Lúc chia tay, dặn anh rể:
- Vợ anh tính khí thất thường, nhờ anh chiều chuộng chút.
Anh rể cười hiền:
- Nhã vợ do cô ấy quyết định. Tôi suốt ngày, nhờ cô ấy chiều chuộng mới đúng.
Cha tròn mắt ngạc nhiên.
Đây toàn khác với quan đình ông.
Cuối cùng, hỏi thăm tôi.
Chị nhạt:
- việc tìm tôi. Thắng du học thạc sĩ rồi.
- À, trứng nó giờ cao hơn vạn đấy.
Cha như bị đ/ấm mặt.
Chị hai bước thang máy kính.
Qua lớp kính trong suốt, thể thấy lưu luyến ngắm hai đứa xinh đang nghịch ngợm.
Anh rể nói:
- Bố vợ trông thà nhút nhát thật.
Chị cười:
- Vậy sao? Có lẽ do rồi.
- Em tha thứ cho chứ?
- Ha? Anh nên thương vợ anh trước đi. Để được ngày hôm nay, qua bao khó khăn.