04
Sau một năm, nương thân lâm bệ/nh nặng, nhưng vẫn gắng gượng tổ chức hôn lễ cho ta cùng Tưởng công tử. Chiếc áo cưới đỏ thắm nàng chưa kịp khoác đã phải dõi mắt nhìn con gái mặc vào.
Đêm trước ngày thành thân, nước mắt lưng tròng, nàng thủ thỉ lời gan ruột: 'Chăm việc nhà, sớm sinh nở, nắm chắc lương tiền trong tay, chẳng sợ phụ lang phụ bạc chẳng quay về'.
Hôm sau, theo tiếng cổ lệnh rộn ràng, kiệu hoa chao đảo xuyên qua phồn hoa đông thành, vòng qua yên tĩnh tây thành, ngang ồn ào nam thành, tới trang trọng bắc thành, rồi lại trở về đông thành. Đây là sắp đặt của Tưởng công tử, chàng nói muốn toàn thành biết Cố Xuân Hỷ và Tưởng Thế Phương hôm nay kết tơ hồng, để bá tánh chứng kiến hạnh phúc đôi ta.
Ngồi trong kiệu hoa, mơ hồ như thấy tân lang cưỡi ngựa cao không ngừng rải tiền mừng. Chà, kẻ phá gia chi tử này, nhìn mà đ/au xót ruột. Thực ra hạnh phúc phải tự mình nắm giữ, có tiền trong tay mới thật sự an lòng.
Bị kiệu hoa đưa lắc cho chóng mặt, ta ngồi thẳng trên sàng đợi Tưởng công tử tới giở khăn che. Hồi lâu sau, nghe cửa phòng khẽ mở, bước chân chàng tới gần, hơi thở ta nghẹn lại, tim đ/ập thình thịch.
Khăn che được nhấc lên, chàng áo đỏ rực lửa đứng trước mặt, nét mày toát lên nhu hòa kiên nghị, má ửng hồng vì hỷ sắc, đôi mắt quen thuộc đắm đuối ngắm nhìn ta.
Ánh mắt chàng quá nồng ch/áy, ta e thẹp cúi đầu. Theo lời nương thân, tiếp theo chàng sẽ xông tới ôm ta. Trời ơi, ta quên mất phải ứng phó thế nào!
Nhưng hình như chẳng ai dạy chàng động phòng nên làm sao? Chàng nắm tay ta dẫn tới trước án, trang trọng trao hộp nhỏ trong đó có mấy tờ ngân phiếu lớn, mười mấy nén bạc nặng trịch cùng hai thỏi vàng óng ánh.
Trời đất, chưa làm việc, chưa sinh con, đã nắm được lương tiền. Ta há hốc mồm, ngẩn ngơ: 'Phu quân, cái này...'
'Ngốc ư?' Phu quân khẽ cười, âu yếm véo mũi ta, 'Thành thân rồi, gia sản đương nhiên giao phó cho nương tử.'
'Chàng không sợ thiếp tiêu hết sao?'
'Tính cách giữ của như mày, nỡ lòng nào tiêu hết? E rằng để dành đến khi con cái thành gia đấy!'
Ối, chuyển cảnh nhanh quá, ta hơi đuối theo: 'Chúng ta... đâu có con?'
Chàng ôm eo bế ta lên: 'Tất nhiên là do ta gieo hạt, nàng sinh nở.'
05
Những ngày sau hôn lễ tựa hoa nở mùa xuân, ngọt ngào hạnh phúc. Nhưng thân thể nương thân như lá thu bay, ngày một tàn phai.
Trong giây phút cuối, nàng siết ch/ặt tay ta cùng phu quân, ánh mắt đầy lưu luyến khẩn cầu.
Phu quân quỳ trước giường: 'Nương yên tâm, Thế Phương cả đời này không phụ Xuân Hỷ, nhất định bảo hộ nàng chu toàn, cho nàng hạnh phúc.'
Góc mắt nương thân ứa lệ, cuối cùng hóa nụ cười dịu dàng buông xuôi. Nàng gắng gượng hướng mắt về phía ta, ngón tay run run chỉ vào tủ đầu giường:
'Đào yêu yêu... chước chước... kỳ...'
Lời chưa dứt, tay nương đã buông rơi lả lơi. Giọt lệ cuối cùng rơi thình trên giường, tựa như lời từ biệt cuối cùng với nhân gian.
Ta siết ch/ặt đôi tay lạnh dần của nương thân, nước mắt như thác đổ. Phu quân ôm ch/ặt ta r/un r/ẩy: 'Xuân nhi đừng sợ, em còn có anh, còn anh đây.'
06
Phu quân phải trở về thư viện. Trước khi đi, chàng chu đáo sắp xếp mọi việc.
Chàng không biết tìm đâu ra chú chó đen, lại dặn dò kỹ lưỡng Lý thím láng giềng chăm sóc ta.
'Từ nay đừng một mình hái th/uốc nữa, núi đ/á hiểm trở, lòng chàng lo lắng lắm.'
'Một mình ở nhà cũng phải ăn uống đủ bữa, trước tiên chăm sóc bản thân, rồi mới tới Tiểu Hắc.'
'Dù đi đâu cũng phải mang theo Tiểu Hắc, nó sẽ là bạn đồng hành và hộ vệ trung thành nhất của nàng.'
'Số tiền đưa nàng cứ yên tâm dùng, tuy không nhiều nhưng đủ ăn ngon mặc đẹp. Tương lai, chàng tất ki/ếm thêm nhiều, cho nàng sống sung túc.'
Ta như thấy bóng dáng nương thân nơi phu quân, thật tốt biết bao. Ôm Tiểu Hắc tiễn chàng, đứng nơi ngã rẽ vẫy tay lưu luyến.
Cho đến khi bóng chàng khuất cuối đường, bên tai vẫn văng vẳng lời dặn cuối: 'Thấy nam tử bị thương đừng mang về nhà, lắm lắm gọi người đưa đi y quán.'
Thực ra ta không yếu đuối như phu quân tưởng. Thân thể nương thân vốn không khỏe, nhưng vẫn cố chịu đựng để thấy ta thành thân, đã mãn nguyện một tâm nguyện, dù ban đầu nàng không mong ta gả cho thư sinh.
Nhưng một năm qua phu quân hết lòng chăm sóc chu đáo, nương thân đều thấu rõ, trong lòng đã minh bạch chàng tuyệt đối không phải loại phụ bạc như Trần Thế Mỹ, hoàn toàn khác biệt.
Trưa hôm ấy, Lý thím trong sân vừa may đế giày vừa tâm sự: 'Xuân Hỷ, nghe lời thím, sớm sinh con đi.'
Ta không đáp, chớp mắt nhìn bà.
'Tưởng tướng công tuấn tú lại là người đọc sách, nghe nói trước có nữ tử vây quanh thư viện đấy.'
Lý thím đưa kim lên đầu gãi mấy nhát, tiếp lời: 'Nhưng giờ ai chẳng biết nàng là phu nhân của Tưởng tướng công? Bọn tiểu yêu tinh kia đành bỏ ý đồ.'
'Trước có nữ tử vây quanh phu quân ở thư viện sao?!'
Ta ngừng đường kim áo thu đang may, trầm tư nhìn về hướng thư viện.
07
Sáng hôm sau, ta gói hai bộ thu phục mới may cùng đôi hài, dẫn Tiểu Hắc tới thư viện. Hai tháng qua, Tiểu Hắc đã cao lớn hẳn. Bộ lông đen nhánh, đôi mắt sáng quắc, thấy người lạ tới gần ta liền sủa vang. Đúng như phu quân nói, Tiểu Hắc đã trở thành bạn đồng hành và hộ vệ trung thành nhất của ta.