Cuộc Đời Rực Rỡ Của Mẹ

Chương 1

14/06/2025 01:47

Bố nhận mình 'n/ão tình'.

Thời trẻ, ông từ chối tiểu thư giới thượng lưu Thượng Hải để kết hôn với yêu.

Đến tuổi trung niên ông lại hối h/ận:

'Nếu cảm m/ù quá/ng, chồng doanh nhân tiểu thư trên tôi!'

'Tống Nghiên, ra thế này đều cô! Vì lựa chọn yêu với cô!'

Cho đến ngày, bố trọng sinh về 10 năm trước.

Việc đầu tiên ông c/ắt đ/ứt với tôi, đi tiểu thư lỗi.

Ông nghĩ mình bạch quang nàng.

Trong hội gặp tiểu thư Tạ, ông cao ngạo:

'Tôi và Tống Nghiên chia tay, từ cần đến nơi này giải sầu nữa.'

Tiểu thư ngơ ngác:

'Ông ai? Thằng đàn ông phụ chui ra từ viện t/âm th/ần thế?'

Quay lại, hào hứng điện:

'Anh ơi! Tin vui! Con cóc ghẻ cuối cùng cũng chia tay chị dâu rồi! Mau đi cẩm đi!'

'Hả? Anh hỏi chuyện tỏ với nó? Trời đất minh chứng, chỉ đang chịu ph/ạt thua game mà! N/ão nước cũng thèm

...

Về phía tôi, cuộc đời rực rỡ vốn thuộc về mới chính thức bắt đầu.

1

Mẹ tan ca về từ tiệm sửa xe.

Chiếc lao động bám nhớt ôm lấy vòng eo thon, cánh tay lấm trầy lớn.

Bố nhăn 'Mai đừng đi nữa, để thấy thế này lại chê - đứa con hoang chính thất, còn nuôi nổi.'

Mẹ lườm phát, tủ lạnh lấy lon Coca, ừng ực. Động tác khiến đường gân thanh quản nổi rõ. Khác với vẻ đuối, vẻ đẹp toát lên mạnh.

Bà buông câu: 'Không nuôi nổi vợ, đang để nuôi.'

Bố mặt tía tai: 'Công ty đang khó khăn, ba tháng nghìn tệ chưa đủ sao?'

Mẹ bẹp lon vào thùng rác: nuôi heo Cả ngày cám được?'

'Thôi, mai lương về rồi, đi m/ua cho bộ vest tử tế để đi đàm phán. Đừng để coi thường.'

Bố bỗng nổi đi/ên: 'Tống Nghiên! Cô coi thường tôi? Cô hối h/ận rồi đúng không?'

Ông chỉ tay vào đang tin kinh tế: 'Năm xưa nếu yêu với ông Tạ! Nhà về!'

'Vì từ bỏ tất cả, hối h/ận?'

Mẹ im. Sau ngẩng hối h/ận anh.'

Bố ra 'Cô đi Tiết Đừng theo chịu khổ nữa.'

'...Có Tiết thuẫn, sẽ nhận Diễm cũng khổ sở.'

'Nghe vẫn đ/ộc thân, vừa về nước chức concert, vẫn đam piano.'

Ít ai phụ nữ lam lũ ở tiệm sửa xe từng sinh viên piano.

Mẹ đồ, mặt tái nhợt.

2

Tôi giả vờ tập nhưng đang nghe lén.

Mẹ dỗ vào chiếc bánh ngọt. Từ khe cửa, thấy t/át bố đ/á/nh 'bốp' cái.

'Lâm Anh coi cái gì?!'

Má bố sưng đỏ. 'Đúng! hối h/ận thật! Năm xưa theo Doanh, ông rồi! Sao khổ thế này?'

'Tống Nghiên! hy sinh tất cả kh/inh tôi?'

Bố đóng sầm cửa phòng.

Trong khách om, ngồi thẳng trên sofa. Giọt nước mắt lẽ rơi.

Tôi thắc Tại mẽ vậy lại để bố điểm yếu?

Trên sofa, chiếc lộ ra bộ đồ lingerie cảm.

Mẹ thào: còn n/ợ nữa.'

Đêm đó, thu dọn đồ đạc.

'Diễm Diễm, bố mày đồ khốn! Ngày mai mình ly hôn đi, kẻo phá sản còn vạ lây.'

'Nào kéo đến đây, c/ắt nát quần ra! Tiết đi quyến

Nhưng nửa hỏa hoạn xảy ra. ôm nép vào góc tường.

Cả ba ai sót.

Tôi tỉnh dậy, thấy mình cùng bố về 10 năm trước.

3

Sau ch*t, gặp hệ hỏi muốn đầu th/ai không.

Tôi hỏi: 'Đầu th/ai c/on m/ẹ nữa không? Hay để chăm ấy?'

Hệ im rồi hỏi muốn cuộc đời nếu lấy bố.

[Cha cậu về 10 năm cùng nhé.]

Thế về thời điểm chưa kết hôn.

——

10 năm trước, bố nam thần học bá khó trường A.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm