Lý Long là thần vật trời đất sinh thành, cùng tuổi thọ với thiên địa. Việc Ly Châu bị h/ủy ho/ại tựa như mổ tim x/ẻ thịt, nghìn năm tu luyện tiêu tan trong chốc lát, khiến hắn sao khỏi h/ận th/ù ngút trời?

Trong cơn đ/au đớn tột cùng, Ly Nguyên vung chiếc đuôi khổng lồ quất nước vực sâu lên bờ, khuấy động cả trời đất biến sắc. Sóng lớn dâng trào cuồn cuộn, trong nháy mắt đã ập vào bờ. Ngôi làng chìm trong biển nước, dân chúng vừa tế Bạch Long xong đang thong dong trở về, chưa kịp hoản h/ồn đã bị cuốn vào dòng xoáy. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét hòa cùng nỗi bi thương từ vực thẳm vang vọng khắp chốn, chấn động càn khôn!

Duy chỉ có đứa trẻ họ Kiều – kẻ đã hấp thu mảnh vỡ Ly Châu – được thần châu che chở, may mắn thoát nạn giữa dòng nước hung dữ.

Về sau, tiểu nhi họ Kiều được một lão hòa thượng lang thang thu nhận. Sau khi bói toán, lão tiết lộ sự thật khiến cậu rơi vào vực thẳm hối h/ận vô tận. Bởi một niệm sai lầm của cha, cả song thân đều bỏ mạng, làng mạc tiêu tan. Ly Nguyên cũng vì s/át h/ại vô tội mà phạm đại họa, bị tước đoạt long thể, hóa thành giao long phải chịu nghìn vạn lôi kiếp.

Mất hết ký ức xưa, duy chỉ mỗi năm vào tiết Tiểu Mãn, ý thức khắc sâu trong h/ồn phách Ly Nguyên tỉnh giấc. Cơn h/ận ngập trời biến hắn thành Hắc Long mất trí, đi/ên cuồ/ng tàn phá khắp chốn để xả cơn thịnh nộ.

Giữa thế gian mênh mông, chỉ còn lão hòa thượng đơn đ/ộc lê gót, bắt đầu hành trình chuộc tội.

7

Lão hòa thượng nhìn Ly Nguyên vật vã trong cống rãnh, giọng đầy xót xa: "Năm xưa vì một niệm sai lầm của phụ thân, đoạt mất Ly Châu. Giá như ta trả lại thần châu ấy thì đã đành, nào ngờ lại vô tình đ/ập nát bảo vật. Nhân duyên trùng điệp, mới gây nên mối th/ù chất chồng hôm nay. Vốn dĩ hắn là rồng bay lượn chốn thiên cung, giờ đành làm giao long bò lê trong cống rãnh, chịu đủ khổ hình. Còn mấy trăm sinh linh kia... tất cả đều là nghiệp chướng của ta, ta phải đền tội."

A Diêu không biết nói gì, chỉ thấy nhân quả thế gian thật khổ n/ão vô cùng.

"Lúc nãy tiên sinh nói 'trúc Cát Bỉ, thoi Lão Ngư, ki/ếm Lôi Thị' là gì vậy? Có liên quan gì đến việc Ly Nguyên hóa rồng?"

"Giao long muốn hóa rồng, phải trải qua nhiều tầng lôi kiếp, từng lớp l/ột x/á/c, đủ loại gian nan. Tương truyền, trúc Cát Bỉ, thoi Lão Ngư, ki/ếm Lôi Thị đều là bảo vật trời đất có thể triệu tập thiên lôi. Dựa vào chỉ dẫn của Ly Châu, lão nạm đã tìm được Ly Nguyên. Vốn muốn thúc hắn sớm thành rồng, kết thúc mối duyên n/ợ. Nào ngờ hắn lười nhác vô tâm tu luyện. Bất đắc dĩ, ta đành phong ấn hắn bằng Long Thạch, mang hắn đi khắp chốn tìm ki/ếm vật phẩm triệu lôi, dùng Tâm Kinh hóa giải tâm m/a, mong hắn sớm trải qua lôi kiếp." Bá Cửu lắc đầu, "Ngươi tính toán đủ đường, nào ngờ hôm đó Ly Nguyên lại trốn vào tay áo A Diêu. Quy Lai Cư cách ly khí tức của hắn, khiến ngươi mãi hôm nay mới tìm được."

"Trúc Cát Bỉ, ki/ếm Lôi Thị ta đều đã tìm được. Duy chỉ thoi Lão Ngư nơi Thiên Hà tận cùng, e rằng không thể nào với tới."

Lão hòa thượng im lặng nhìn Ly Nguyên rên xiết. Chợt lão quay người thi lễ Bá Cửu, giọng đầy khẩn cầu: "Tiên sinh thần thông quảng đại, mong ngài hoàn thành tâm nguyện của lão tăng, giúp ta giải thoát."

"Gông xiềng trần thế này, ta đã mang quá lâu rồi. Bao đêm dài mộng du, cha mẹ bị sóng cuốn, những khuôn mặt thống khổ trong biển nước vẫn hiện về. Như tiên sinh đã thấy, giờ đây ta không còn đủ sức tiếp tục dẫn dắt Ly Nguyên nữa."

Dáng lão như già đi cả chục tuổi, chiếc lưng c/òng càng thêm oằn xuống. Mạng người vốn hữu hạn, nhờ Ly Châu che chở mới sống tới nay. Bao năm bôn ba niệm kinh siêu độ đã cạn kiệt tâm lực, thời khắc của lão sắp hết.

Nếu lúc mới biết sự tình, A Diêu còn thấy lão đáng gh/ét. Nhưng giờ chứng kiến lão già phong trần vì lỗi lầm năm xưa mà bôn tẩu chuộc tội, trong lòng lại dâng lên niềm thương xót.

Nàng bất giác lẩm bẩm: "Tiên sinh nói không sai, kẻ đáng gh/ét ắt có chỗ đáng thương."

Lão hòa thượng quỳ sụp xuống, dâng cao Long Thạch, nước mắt lã chã: "Xin tiên sinh nhận lễ bái này."

Gió từ phương xa thổi tới, luồn qua đám cỏ rạp mình, lướt trên sóng nước lấp lánh, tràn vào tay áo. Bá Cửu đứng trong gió, mắt khép hờ, vạt áo rộng bay phần phật.

"Ừ."

A Diêu chợt nhận ra, nếu ngày thường tiên sinh chỉ như một văn nhân tuấn tú, thì giờ phút nhận lời thỉnh cầu của lão hòa thượng, dáng vẻ cao ngạo trang nghiêm, khí chất ôn nhu hóa thành thanh lãnh, tựa vị tiên nhân từ viễn cổ giẫm khói bụi mà đến.

Thoáng chốc, nàng chợt nhớ ra: Gia tiên sinh của nàng vốn là tiên nhân.

8

Phong Long Vân Quân bước vào Quy Lai Cư vừa ngâm nga vừa nghi hoặc: "Ngươi cầu lôi phù làm gì? Định nổi lửa trời nướng thịt cho A Diêu hả?"

Bá Cửu bật cười: "Ta trông có giống kẻ vô công rồi nghề thế không?"

"Không phải giống, mà đúng là! Lần trước lừa ta mấy tấn độn địa phù, bảo đi Tuy Dương xem tuồng mới, hóa ra lại vượt ngàn dặm hái anh đào nấu ăn cho A Diêu. Ừ nhưng món anh đào tẩm mật đó ngon thật..."

Phong Long Vân Quân bĩu môi, vừa lẩm bẩm vừa móc túi. Chiếc quạt gấp, túi thơm, mấy hạt minh châu, hạt dưa, gói trà mới bọc giấy dầu... lỉnh kỉnh chất đầy bàn.

A Diêu hoa cả mắt, vội nói: "Vân Quân, đổi lôi phù lấy mì tương chua nhé?"

Lời vừa dứt, Phong Long Vân Quân đã vội vàng dâng lôi phú, cười tít mắt: "Thành giao!"

Đêm ấy, trăng treo nghiêng mái, một đêm quang đãng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm