Tôi xách mớ đi vào, liếc nhà họ Nhan nhưng chẳng gì khác lạ. Khi Trí quay thay đồ chót, quấn khăn choàng ca đỏ, vừa hơ tay: "Mùa đông năm nay lạnh gh/ê, Tiểu Hương Đậu, mặc ít thế này sao chịu nổi." ngoảnh cậu, ánh bị thu hút bởi dạng lẫy: "A Trí, tối nay ra đường chắc chẳng cần đèn đường nhỉ." Trí cúi ngắm nghía cánh: "Thế chẳng phải sao? Hôm nay sinh nhật cậu, phải rực chút chứ." nhận xét: "Trông như trang phục mẹ cô dâu trong đám ấy." Trí chớp mắt, nghiêm túc hỏi lại: "Sao phải cô dâu mà mẹ cô dâu?" Tôi: "......" Chợt nhớ điều gì, ngẩng hỏi: "À mà sao gọi Tiểu Hương Đậu? Nhưng câu hỏi nghẹn trong cổ họng. Bởi cậu. Nỗi buồn thoáng qua trong hổ làn sương mỏng che bí mật khôn lường. Đôi vì lạnh, quầng cũng hoe, nước da càng thêm tái dán vào như thể... xa cách tự thuở nào. 020. nhưng ngay tích tắc Trí nhoẻn miệng "Tiểu Hương Đậu, muốn hỏi gì thế?" Vừa nói, vừa chiếc hồng. "Không liếc rồi nồi trên "A Trí, đừng bảo định nhé?" vậy." Trí chậm rãi quay lưng sợi dây buộc màu hồng bên hông, "Tiểu Hương Đậu, buộc giúp cái này." thở dài giúp cột dây in hình mèo Doraemon xanh đang lắc chuông cười tít mắt. "Nhưng giờ đâu." lắc đầu khi buộc xong. Trí đột ngột xoay một bước, vội nắm lấy chống bàn phía Trong ánh đèn bếp ảo, Trí đứng thể rõ khuôn hổ phách đang theo. dựa vào mép một bị Trí nắm ch/ặt, chống Bàn còn của đặt cạnh tôi. Ngón lạnh giá cùng lòng bàn ấm nóng khẽ cựa quậy, Trí lập tức siết hơn. Khoảng cách giữa đứa mức cần dịch chút nữa sẽ ngã vào lòng cậu. Hương quất chua ngọt phảng phất má ửng. bất công quá đi. Trí đứng biểu của cậu, nhưng má hồng của rõ dưới ánh vội quay đi. "A Trí, đứng vững rồi." Không lâu thở lắc tay. Trí từ từ nới lỏng tay. Tưởng sắp buông ra, nào ngờ Trí chợt cúi sát lại. đờ trong khoảng cách ngỡ ngàng, rõ to màu hổ phách long lanh. Hàng mi cong vút khẽ rung rinh, đẹp tranh vẽ đang chớp. "Tiểu Hương Đậu, năm nay 18 rồi nhỉ." hồi lâu rồi khẽ thốt. Tính kiếp trước, lớn hơn 18 lắm. Nhưng cách tính của Thủy, từ canh mùng mười chính thức bước sang tuổi 18. Đang miên man suy nghĩ, Trí chậm rãi: "18... trưởng thành sẽ người mình thích." vậy, khẽ ngẩng gặp ánh u buồn của cậu, lòng nghĩ: Không A Trí, từ lâu lắm trước khi cậu. Cả khi để ý trái tim này hướng cúi khẽ đáp: "Ừm." Trong im lặng, Trí buông ra. Thật ra chẳng gì, giống ngày trước. Nhưng hôm nay hiểu sao, tô mì. Đang ngắm nghía tô mì, Trí bỗng lôi ra một chiếc bánh kem đơn giản, trên bánh chi chít chúc ngoạc - chữ thì đúng của Trí.