Giáo chủ nhiệm chưa từng kẻ vậy, ch*t còn có sống, mặt tái mét vì tức gi/ận, tùy tiện bắt lấy sinh bên để chứng lời của mình.

...

Trong video, mặt của đáng gh/ét, cảnh cuối lớp dục nhổ nước bọt cách đầy c/ăm phẫn.

Tình gãi bứt tai, xem phải sao.

Lúc này đã bắt lặng lẽ thu dọn cặp sách, rất minh, lập tức hiểu ý của tay đ/è cặp sách của đã mắt đầy vẻ tin được:

"Bạn thu dọn đồ, nhà kết hôn với ông già à???"

Tôi Tình rất ít xúc, duy nhất cũng tốt đẹp gì, ưa đây từng nghe với Di đôi khi ngồi mình góc, giống kẻ gi*t phim trinh Âu Mỹ.

Cũng bậy.

Tôi hỏi:

"D/ao trái cây của bạn đâu?"

"Bạn gì?"

"Tôi tham gia kỳ thi đại nữa."

Từ cặp sách lấy mấy quyển vở, vốn đưa tích của bình thường, đây điểm chuẩn bị nhưng giờ có cơ hội đưa nữa:

"Nếu ai các bạn cần, thì cứ lấy đi."

Cánh mở tung.

gần nhất đặt con trái cây trên cùng, mũi, sang bên giải thích:

"Cái của ít nhất cũng bằng sắt."

Mấy đứng giằng co nửa mắt đỏ hoe, rơi nước mắt:

"Mọi cách nữa đi, giáo chủ nhiệm cũng sẽ ta."

Không ai có ngăn cản niên hướng tới lựa chọn của mình.

Khi cửa, mới nhớ điều gì, quay nhìn Tô mỉm cười:

"Cảm ơn sô la của bạn."

Lời cảm ơn nhất, giờ đây cũng cách tự nhiên cùng.

Tôi chờ sự bật của mình.

Khi mọi mặt giải thích đó thực chính sự bật của tôi.

Từ cổng trường túc xá.

Quãng mười năm phút.

Gió năm phút thổi n/ão khiến suy của rõ ràng nhiều, thứ luôn vây quanh luôn khiến bận giằng x/é, sau khi cởi lớp áo thực chẳng có gì cả.

Vào nhận, nhóm bạn rất tốt.

Là do tính hướng nhút đ/ộc, kỹ từ khi khai giảng đã nhận khi thi tài liệu ôn cũng phát nhóm lớp, bàn tán kỳ nói, cũng ai đuổi ra.

Ngay cả khi đi m/ua kem hàng tạp hóa, đều mang cây.

Khi khỏi cổng trường, toàn linh bạn chưa bao giờ nhận, nhưng rất nhiều sự đỡ, đã sớm chiếm vị trí lòng tôi.

bạn của tôi.

Người bạn tốt nhất.

Người bạn duy nhất.

Hiện trường có rất nhiều người.

Khi xuất hiện giáo chủ nhiệm giáo đều gi/ật mình, phía vừa xuất hiện đã bị bắt đi, vội vàng cổng trường:

"Đứa bé này gì?!"

Nhưng đi.

Tôi biết rõ cuối sẽ nhà sau.

Tôi để quan xông pha vì cục phân, cần gần đã bị mùi hôi của ông ta tấn công, huống chi cãi với ông ta.

Ba nữa, sinh nhật mười bảy tuổi của tôi.

bảo vệ bản thân, cũng có hại ch*t. Tôi đi phía sự chứng kiến của mọi xe:

"Con muốn với bố."

Vậy nên, dừng đi.

Vở kịch lố bịch này.

Con trái cây giấu ống tay áo rộng.

Tôi tưởng nhà động ngay, ba sau, ông già đ/ộc còn khá cầu kỳ, chọn lành tốt.

Trở nhà, mẹ kế trốn, trực nh/ốt phòng.

Mùi mốc cũ kỹ từ tấm bằng khen đầy tường lọt ra, mở lần, xuất hiện bánh bao cháo, mở năm lần, thứ sáu, mấy bác làng bắt chải mặc áo tôi.

Tôi bị sạch, đồ cưới vừa vặn, con trái cây khoảnh khắc đã giấu dưới đệm, này trở tay khiến cảm yên nhà đã sống mười sáu năm.

Tôi nên thoát thế nào đây?

nghi bắt đầu, nắm bắt thời cơ lập tức rời đi?

Hay nghi kết thúc, còn kia, hắn rư/ợu, đ/âm cổ hắn, sau đó châm ch*t mẹ kế.

Ánh tưởng tượng hòa quyện với ánh ảo trên đầu, rơi trên mặt Tôi sẽ để yên.

Trời tuyệt người.

Tôi vẫn còn cơ hội, dù hôm nay vẫn còn mai.

Buổi sáng kèn trống rộn ràng, rất nhiều ăn cỗ, che mặt bác dắt nhà lấy bác với cửa, phải qua, còn phải qua lửa.

Cửa có rất nhiều người, đều đợi xem dâu.

Tôi mím môi, vừa chân, nghe sân vọng ch/ửi:

"Mày con nhà nào? Có ai dạy không, đái nồi to??!"

Sau tràng nồi xoong chảo đổ xộn.

Trong lòng chợt gi/ật che mặt bạn nam lớp do lớp dục dẫn đầu, khỉ linh tránh sự truy bắt của dân lật tất cả bàn sân.

Một trận hỗn lo/ạn.

Bác lấy che mặt đỏ thường xuyên đều có sức khỏe, giằng co với bác, đột nhiên xuất hiện cái bay phía bác.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm