Thoáng chốc, ta nghĩ đến Bùi Thư, không biết nàng có từng bất lực như vậy không.
A Nương an ủi cô đàn tỳ, bảo đừng sợ hãi, lại lấy một chiếc lá vàng, bảo nàng đi đổi cây đàn tốt.
Bùi tướng quân chạy hớt hải về hướng Thu Phong Uyển, giữa đường rơi xuống ao.
Sau khi được c/ứu, ông ta bị trúng phong, liệt giường liệt chiếu.
Về sau, khi ta mười tám tuổi, đã cùng Hòa Sinh kết thành phu thê.
Lúc ấy, hắn đã trở thành thương nhân giàu có nhất vùng, nam chinh bắc chiến chẳng thành vấn đề.
Bùi Thư, ngươi xem Hòa Sinh đâu phải hạng đàn ông vô dụng.
Bốn đại thương hội kinh thành đã đổi chủ, chỉ còn Từ gia vẫn sừng sững không đổ.
Năm thứ hai mươi tám đồng Thuận, hoàng đế băng hà, thái tử thuận lợi đăng cơ, lập Tiêu thị làm hoàng hậu.
Cô gái chài lưới năm nào cũng leo lên ngôi quý phi.
Quạ đen muốn đậu cành vàng hóa phượng hoàng.
Binh quyền trong tay Bùi Tề Ngọc bị chia làm hai.
Hắn cười khà khà: "Cũng nên nghỉ ngơi rồi."
Ta hiểu ý trong lời nói.
Hắn đang chờ một thời cơ.
Tháng tám năm sau, trời đại hạn, mùa màng của dân chúng thất bát, người ch*t đói la liệt, kẻ cư/ớp bóc tứ tung.
Bấy giờ hoàng đế lại gạt hết nghị luận muốn phế hậu, lập cô gái chài lưới làm tân hậu.
Thế là có người tạo phản.
Bùi Tề Ngọc đã sớm sắp xếp đường lui cho chúng ta, một đoàn người xuôi Giang Nam, nơi ấy có nhà có đất, ít ra cũng không ch*t đói.
Trước khi đi, Bùi Tề Ngọc nhờ ta thay hắn quét m/ộ cho Bùi Thư, nếu không trở về thì mỗi năm giúp hắn đi vài lần.
Không cần quá nhiều.
M/ộ phần của Bùi Thư không nhập vào hoàng lăng, mà ch/ôn ở Giang Nam, nơi nàng yêu thích.
Ta chưa từng đến Giang Nam, nào ngờ phong cảnh nơi ấy mỹ lệ đến thế.
Hóa ra, lúc Bùi Thư còn sống thường hay nhắc đến.
Trận chiến này kéo dài lâu hơn tất cả chúng ta tưởng tượng.
Chỉ tiếc rốt cuộc, khổ vẫn là dân chúng.
Hưng, dân khổ; vo/ng, dân khổ.
Hòa Sinh lại m/ua một khuôn viên rộng rãi hơn, chỉ làm nhà cho hai ta.
Hắn đầy tình ý, nói những năm qua đã khổ cực vì ta.
Ta xoa xoa chiếc vòng ngọc thủy trên tay, mãn nguyện đáp: "Không khổ."
Thanh minh, ta cùng Vãn Nguyệt dẫn cháu gái đi tảo m/ộ Bùi Thư, không ngờ gặp lại cố nhân.
Mấy năm không gặp, Đậu Khấu đã thay đổi nhiều.
Cử chỉ điệu bộ đều tỏ ra chín chắn.
Nàng vẫn như thuở ở phủ, khẽ gọi ta: "Nhị tiểu thư."
Ta gượng cười đắng chát: "Đâu còn là nhị tiểu thư nữa."
Từ miệng nàng, ta biết được Vương Mẹ Mẹ hay b/ắt n/ạt người đã qu/a đ/ời.
Còn nàng đã lấy chồng nhà nông, sinh được một trai một gái, cuộc sống cũng an lành.
Tảo m/ộ xong, thấy đằng xa có người đàn ông dắt hai đứa trẻ, chúng nhảy nhót reo hò: "Mẹ ơi, về thôi!"
Đậu Khấu lau nước mắt, liên tục đáp lời.
Trước khi đi, nàng hỏi ta có h/ận đại tiểu thư không.
Ta chưa kịp mở miệng, nàng lại nói: "Cô đừng trách, đại tiểu thư có nỗi khổ riêng."
Rồi từ giỏ đồ lấy ra một gói vật phẩm đưa ta.
"Nhị tiểu thư, từ biệt."
Ta gật đầu tiễn nàng, nhìn bóng nàng khuất dần trong màn sương mờ ảo.
Đứa trẻ nắm tay nàng, người đàn ông bên cạnh che dù giấy, dần xa khuất.
Ta ngồi xổm xuống, cẩn thận lau bia m/ộ, trên bia chỉ có bốn chữ lớn:
M/ộ Bùi Thư.
Ta bỗng cười, đúng là phải thế.
Nàng không phải của ai, nàng chỉ là Bùi Thư.
Tên nàng là Bùi Thư.
Bức thư kia đã chứng thực dự đoán trong lòng ta.
Bùi Thư đột nhiên đoạn tuyệt với ta, h/ủy ho/ại thanh danh ta, chỉ là để bảo vệ ta.
Đời nào có phép màu hai mặt?
Nàng từng gặp một cao tăng, nói nàng vốn là tiên nữ trên trời, kiếp này đầu th/ai để báo ân, tính ra chỉ còn vài năm nữa.
Nên nàng sẵn lòng nhập cuộc, đổi lấy bình yên cho ta.
Bùi tướng quân vì sao đột nhiên đón ta cùng A Nương vào phủ, quả nhiên giỏi tính toán.
Từ đầu đến cuối, ông ta không vì tình nghĩa mười lăm năm A Nương khổ đợi.
Chỉ muốn dùng ta làm quân cờ, gả vào Đông Cung làm trắc phi, giúp Bùi Thư củng cố vị thái tử phi.
Bùi Thư không còn cách nào khác, đành trước mặt thái tử h/ủy ho/ại thanh danh ta, khiến Bùi tướng quân từ bỏ ý định.
Hắn đã làm đến chức Phiêu Kỵ Đại tướng quân, vẫn muốn dùng con cái củng cố quyền lực.
Người ta, một khi mê muội bởi quyền lực, thật khó quay đầu.
Ta cầm chiếc vòng vàng lên, lắc nhẹ.
Ánh sáng lấp lánh từ khe vòng tỏa ra, như những năm tháng đã qua, dần tan biến.
"Bùi Thư, lễ sinh thần này, rốt cuộc người đã bù đắp cho ta."
Trận chiến kéo dài hai năm rưỡi, cuối cùng kết thúc bằng việc hoàng đế dâng quốc ấn.
Ngày Bùi Tề Ngọc trở về, Vãn Nguyệt đang may áo cho đứa con trong bụng ta.
Nàng ngồi dưới gốc lê, nghe tiếng Bùi Tề Ngọc gọi "Uyển Ngọc", vội đứng dậy khiến hoa lê trắng xóa rơi lả tả.
Hai vợ chồng trẻ gặp nhau, mắt đỏ ngầu.
Cháu gái buông tay ta, chạy ào tới líu ríu gọi "phụ thân".
Tiếng gọi ngọt như mía lùi.
Hừ, con sói trắng bạc tình.
Năm sau, ta trở lại kinh thành, dạo bước nơi xưa, người kể chuyện vẫn còn đó.
Vẫn một chén trà, một chiếc quạt.
Hắn kể tiên đế giờ thảm hại mất một chân một tay, lại m/ù lòa, đang ăn xin ngoài phố.
Cô gái chài lưới ngày ấy không chịu nổi, tự...
Hắn làm điệu bộ c/ắt cổ.
Nghe đến đây, ta hết hứng thú, bỏ đi.
Kinh thành là chốn ăn thịt người không nhả xươ/ng.
Ta sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Ta ở Giang Nam nhiều năm, đến tận khi xế bóng không đi nổi.
Thường kể cho con cháu nghe: Đừng tin gái đẹp.
Chúng không ngừng hỏi: "Mẹ ơi, bà ơi, tại sao thế?"
Ta mỉm cười, xoa xoa vật màu vàng trên cổ tay: "Vì họ... giỏi lừa người lắm."