Tương truyền rằng An Ninh công chúa bị giam cầm đã phát đi/ên, lấy việc hành hạ Phò mã làm thú vui.
Nhưng Phò mã của nàng cũng chẳng phải hạng dễ chọc, mấy lần vung ki/ếm muốn gi*t nàng, đều bị thị vệ ngăn cản.
Những chuyện này đương nhiên đều là hậu thoại.
Đến khi Bắc Lương diệt vo/ng, An Ninh công chúa cùng Phò mã bị s/át h/ại, cũng đều là chuyện về sau.
Tóm lại trước khi rời Bắc Lương, ta lần cuối đến Hành Vân Lâu.
Trong lầu các, gặp được Trương Tú tiên quan.
Như xưa nay, trước vô vàn nghi hoặc của ta, hắn chẳng chịu nói gì.
Chỉ thản nhiên: "Ta đã hứa với Lam Ngọc, sẽ không nhiều lời, lời thề ấy đã phát, ngươi đừng hỏi làm chi."
Lam Ngọc.
Huyền Vũ Đẩu Tú tinh quan Huyệt Nguyệt Thiềm, Trình Phủ Quân Trình Lam Ngọc.
Mãi đến khi Phương Vi Đạo ch*t, ta mới lần đầu nghe danh tự này.
Ta vẫn không có ký ức tiền trần, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cái tên này khiến người nóng mắt.
Không làm khó Trương Tú, trước khi đi, ta cười hỏi: "Lần ấy sao ngươi bảo ta tạo nghiệp chất chồng?"
Trương Tú xoa xoa mũi, ngó nghiêng nói: "Lam Ngọc đã không còn, nói những điều này làm gì nữa."
Đúng vậy, vô vị thật.
Có lẽ ta nên như lời Lam Ngọc dặn, đừng hỏi.
Trên con đường phía trước, xuân hòa cảnh sáng, chuyện xưa cũ tự khắc không cần nhắc lại.
Nhưng hắn đã coi thường ta.
Việc đã qua, dù đúng sai, thành bại, đều là chính ta.
Trốn thiên ý, tránh nhân quả, xiềng xích trói buộc chân ngã.
Thuận thiên ý, nhận nhân quả, hôm nay mới hay ta là ta.
Việc đời tựa tuyết trên trâm, kiếp người gửi tạm bình xuân.
Thản nhiên đối diện, mới là chính đạo ta muốn.
Cho nên lần này theo Hách Nguyên Cát về Đại Ngụy, chỉ là một chặng hành trình khác.
Ta cần một chân tướng.
Một quá khứ giúp ta tìm lại lối cũ, đoàn viên chân ngã.
"Biết mình muốn gì, rồi làm điều muốn làm, không hổ với lòng."
Ngày rời đi, ta khoác bạch hồ bào, đứng ngoài vương cung Bắc Lương ngoảnh lại.
Ngụy Vương Hách Nguyên Cát đưa tay, muốn đỡ ta lên xe.
Ta lắc đầu, không nắm tay hắn.
Lui vài bước, nhún chân nhảy phốc lên xe.
Hách Nguyên Cát khóe miệng nhếch lên, bật cười.
Ta liếc hắn một cái.
Công chúa Thiềm Thừ, rốt cuộc cũng có chút bản lĩnh nhảy cao, không thể bị coi thường.
Xe ngựa chuyển bánh, ta vén rèm, từ xa xa như thấy trên thành lâu có bóng người áo trắng như tuyết đang mỉm cười.
Đó chỉ là ảo giác.
Trên thành lâu thực ra chẳng có ai.
Nhưng ta vẫn cười, nói với người ấy một câu——
"Non cao đường xa, ta vẫn an nhiên, ngài chẳng cần tiễn đưa."
Hết
Ngoại truyện một:
1
Huyệt Nguyệt Thiềm Trình Lam Ngọc, biệt hiệu Trình Phủ Quân.
Sinh tại núi Đan Huyệt, tu luyện ngàn năm, được Thần điểu Phượng Hoàng dưới trướng Ngọc Thanh Chân Vương điểm hóa, phi thăng đắc đạo.
Tinh quan Trình Phủ Quân dung mạo tiên phong, khí chất siêu phàm, mày ngài mắt phượng tựa ráng sớm.
Thiên Tướng Cung Khoáng Thủy Giao nuốt mệnh số phàm nhân tạo phản.
Vốn có nhân duyên tiền kiếp, Trình Lam Ngọc cùng Chu Tước thất tinh Trương Tú phụng mệnh hạ phàm truy bắt.
Giữa rừng núi phàm trần gặp Thái Hành công chúa nước Yên 13 tuổi Lý Minh Nghi, âm sai dương cách được nàng c/ứu mạng.
Sau khi Khoáng Thủy Giao bị công chúa gi*t, Trình Lam Ngọc tại Thiên Mệnh tinh bàn lần đầu thấy nhân quả của nàng ——
Thái Hành công chúa có tướng mẫu nghi thiên hạ, cùng Thái tử nước Ngụy Hách Nguyên Cát vốn là nhân duyên thiên định.
Tiếc thay nhân duyên trời định ấy không trọn vẹn.
Tinh bàn hiện ra Thái Hành công chúa vì Vương thúc Bình Bảo Hầu tạo phản, phụ huynh đều mất, lại bị hàm oan phải bỏ nước Yên chạy trốn.
Dù sau này thành thân với Ngụy Vương Hách Nguyên Cát, nhưng vì Yên quốc bị Đại Ngụy diệt, công chúa cả đời u uất, chỉ sống đến ba mươi mấy tuổi đã bệ/nh nặng qu/a đ/ời.
Trình Lam Ngọc nhớ lại tiểu cô nương mày ngài mắt sắc năm nào, thiên hoàng quý tộc, ngay thẳng dũng cảm, kết cục như vậy thật đáng tiếc.
Nhưng khí vận quốc gia, mệnh số quân vương, dẫu là tinh quan thiên mệnh cũng không thể can thiệp.