Trong tầm tay bạn

Chương 3

08/06/2025 02:05

Tôi đều có thể tưởng tượng ra cảnh đạo diễn đang cười nham nhở sau màn hình máy quay. Rốt cuộc ai ngờ được việc chọn phòng lại ẩn chứa nhiều sóng gió đến thế?

Ninh Chanh cố gắng phản kháng, nhưng nhìn khuôn mặt vô cảm của Sở Yến, cô đành nuốt lời. Do dự hồi lâu, cuối cùng cô chọn căn phòng gần cầu thang tầng ba.

Sau khi cô chọn xong, tôi liếc nhìn Sở Yến. Hắn ra hiệu để tôi chọn trước. Không chút do dự, tôi chọn ngay căn phòng tầng bốn bị bỏ trống.

Thấy vậy, khóe miệng Ninh Chanh nhếch lên nụ cười. Giờ chỉ còn phòng tầng ba và tầng bốn - vốn là kho chứa đồ cũ được cải tạo, thường chẳng ai chọn.

Sở Yến thong thả nghiêng người về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa hai chúng tôi. Tôi nghe rõ tiếng cười khẽ của hắn. Chẳng hiểu sao, trong lòng tôi chắc nịch rằng hy vọng của Ninh Chanh sắp thành mây khói.

Ngay tích tắc sau đó, Sở Yến không cần suy nghĩ chọn luôn tầng bốn. Nụ cười Ninh Chanh đóng băng, trong khi tim tôi lo/ạn nhịp vì hành động bất ngờ của hắn.

5

Sau khi chọn phòng xong, đạo diễn cho mọi người một tiếng để dọn đồ. Vừa bước lên cầu thang, đã có người đỡ lấy vali giúp tôi.

Sở Yến nói giọng điềm đạm: "Để tôi".

Dù giọng điệu hờ hững, tôi cảm nhận rõ sự hân hoan đang nhảy múa trong lòng hắn. Phải công nhận, hắn diễn xuất đỉnh cao thật.

Hắn xách vali đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau. Lên đến tầng bốn, tôi mới phát hiện hai phòng chúng tôi ở sát vách nhau. Gần đến mức nào? Đủ để Sở Yến lập tức đăng liền mấy dòng trên weibo con: "!!! Ai tin nổi, tôi và vợ cách nhau chưa đầy 100m! Tham gia chương trình này quả đúng đắn!", "Cả tầng 4 chỉ có hai đứa tôi!", "Hôm nay xách đồ hộ vợ, tôi thật biết điều", "Vợ sờ tay tôi hôm nay có ý gì? Chẳng lẻ nàng thích tui?", "Hay tại tôi tỏ ra quá lạnh lùng? Phải chủ động nắm bắt cơ hội trong tháng này, ít nhất phải xin được Wechat chứ!"...

Chí hướng của hắn chỉ dừng ở mức đó sao? Bề ngoài tỏ ra chả thèm để ý ai, nhưng sau lưng lại không dám đòi Wechat.

Nằm nghỉ một lát, tôi định xuống lầu. Vừa mở cửa, cửa phòng Sở Yến cũng đồng thời mở ra. Tôi nghi ngờ hắn đã rình sẵn, chờ lúc tôi ra rồi giả vờ tình cờ gặp gỡ.

Nhịn cười, tôi lên tiếng: "Trùng hợp thế?". Hắn ngẩn người, gật đầu đồng ý. Cái kiểu này, sợ hắn chỉ dám thầm thương tr/ộm nhớ suốt đời, có miệng mà chẳng biết nói năng chi.

Nhìn thấy hai chúng tôi cùng xuống lầu, biểu cảm Ninh Chanh biến sắc. Nhưng cũng là người lão luyện trong nghề, cô nhanh chóng chỉnh đốn thần thái trước ống kính.

Khi mọi người ổn định chỗ ngồi, đạo diễn công bố nhiệm vụ đầu tiên: đi m/ua nguyên liệu và vật dụng. Nghe xong, Ninh Chanh như bắt được vàng, hào hứng đề xuất: "Chúng ta nên trao đổi liên lạc trước đã".

Vừa dứt lời, ánh mắt Sở Yến đối diện tôi bỗng sáng rực. Dù trong lòng đang múa hát, hắn vẫn giả bộ thản nhiên mở sẵn mã QR. Tôi ngồi xa nhất, không lập tức lấy điện thoại quét. Sở Yến giả vờ không để ý, nhưng liếc mắt về phía tôi mấy lần.

Định đứng dậy quét mã, tôi chợt nghĩ lại. Người sốt ruột đâu phải tôi, thử xem Sở Yến có dám mở miệng không. Tôi giả vờ "quên béng" hắn, ngồi lì tại chỗ.

Tận mắt chứng kiến Sở Yến từ háo hức chờ mong dần trở nên thất vọng, sốt ruột. Tôi làm ngơ, cố ý né tránh ánh nhìn của hắn.

Khi phân chia nhiệm vụ, đang định bốc thăm thì Sở Yến bỗng cất giọng: "Phân theo tầng đi, tôi và Kỷ Tang đi chợ". Câu nói định hướng quá rõ ràng khiến tôi cảm giác như mọi ánh nhìn đổ dồn về phía mình, kể cả 8 camera trong phòng.

Ánh mắt Sở Yến dành cho tôi mang chút uất ức khó tả. Nhịn cười, tôi gật đầu đồng ý.

6

Trước giờ xuất phát, đang sửa soạn xong định đi gọi Sở Yến thì tiếng gõ cửa vang lên. Sở Yến đứng ngoài hành lang, đôi mắt đen láy dán ch/ặt vào tôi mấy giây, rồi mở sẵn mã QR đưa điện thoại tới trước mặt: "Em quét anh, hoặc anh quét em".

Tôi không nhúc nhích, hắn lại bước sát thêm bước nữa. Mùi hương phảng phất quanh người hắn khiến cơ thể tôi đột nhiên có chút khác thường. Ch*t ti/ệt, sao lại phát bệ/nh vào lúc này? Sở Yến là chất xúc tác sao?

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, lòng dạ tôi bỗng dâng trào ham muốn. Cố nén xuống nhưng càng đ/è càng bùng. "Sở Yến."

"Ừm?"

"Có hơi đường đột... nhưng tôi có thể ôm anh một cái được không?"

"Cái gì cơ?" Sở Yến kinh ngạc nhìn tôi.

Không kịp suy nghĩ, tôi nắm tay kéo hắn vào phòng. Thầm cảm ơn vì đã che camera trước đó. Trước khi Sở Yến kịp phản ứng, tôi đã ôm ch/ặt lấy eo hắn. Cảm nhận rõ thân thể hắn dần cứng đờ.

Một lát sau, Sở Yến thở nặng nề: "Kỷ Tang, đây là lần thứ hai rồi". Tôi mặc kệ, siết ch/ặt vòng tay hơn. Giữ nguyên tư thế một hồi, cơn khát mới dần ng/uôi.

Buông hắn ra, tôi định giải thích: "Tôi biết hơi quá nhưng...". Lời nói bị Sở Yến chặn ngang: "Em thường xuyên ôm người khác như thế này sao?" Giọng hắn nhỏ nhẹ pha chút đắng chát.

Tôi lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tính đến nay, chỉ mình anh thôi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 37
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
593