Tôi nói: "Cũng phải đưa Lục Phong Hòa đến cho bố mẹ cậu xem, không thì họ chắc không yên tâm đâu."
Lục Tranh nắm tay tôi, nhét vào lòng bàn tay tôi một chùm chìa khóa, khẩn khoản: "Đây là chìa khóa khu Trừng Tâm, tòa 19 lầu 702. Em về nhà đợi anh được không?"
Tôi chưa kịp trả lời, trong lúc đang phân vân thì Lục Tranh nghe điện thoại, vẻ mặt lo lắng: "Mẹ anh muốn gặp Phong Hòa. Ngọc Nhiên à, em về Trừng Tâm đợi anh nhé?"
"Ngọc Nhiên, đợi anh lần nữa thôi, được không?"
10
Tôi không về thẳng Trừng Tâm mà ghé vào siêu thị trước. Nghe ý Lục Tranh, có vẻ lâu rồi nhà đó không có người ở, chắc thiếu nhiều đồ dùng. Tôi m/ua khá nhiều vật dụng sinh hoạt và đồ dùng cho trẻ em.
Liếc đồng hồ đã hơn 7 giờ tối. Bố mẹ Lục Tranh quý cháu, chắc còn nán lại bên đó lâu. Tôi tranh thủ ăn tối xong mới gọi taxi.
Giờ cao điểm, đường đông nghẹt. Đi qua khu đại học lại bị xe ôm cà vào thành xe. Đành phải đổi taxi khác, mãi đến 9 rưỡi tối mới tới Trừng Tâm.
Tìm được tòa 19, lên thang máy tầng 7, dùng chìa mở cửa.
Vừa mở cửa đã thấy hai bóng người lớn bé đang ngồi trên sofa quay lại nhìn.
Người lớn đang rơi lệ.
Đứa bé dùng tay lau nước mắt cho người kia, miệng lẩm bẩm: "Bố đừng khóc nè."
Tôi đứng ch/ôn chân tại cửa, đầu óc trống rỗng: Tình huống gì đây?
Lục Tranh cũng ngây người nhìn tôi. Vài giây sau, vẻ mặt đ/au khổ bỗng hóa thành vui mừng. Anh đứng phắt dậy ôm chầm lấy tôi: "Anh biết em sẽ đến mà..."
Lục Phong Hòa ôm chân Lục Tranh, ngước mắt nhìn anh rồi nhìn tôi, bỗng cười tủm tỉm gọi: "Bố mẹ!"
11
Vòng tay Lục Tranh khiến bao ngày qua nhọc nhằn trong tôi tan biến. Tôi không cưỡng lại, để anh ôm đến khi bình tâm lại.
"Trên đường có việc gì sao?"
Lục Tranh vừa dứt lời đã thấy mấy túi đồ bên chân tôi, bật cười hôn lên má tôi: "Cảm ơn em."
Tôi ngượng ngùng, cúi xuống gặp ánh mắt Phong Hòa, mặt đỏ bừng. Tôi ho giả rồi đẩy Lục Tranh ra, ngồi xổm nói với cậu bé: "Sao cháu gọi chú là mẹ? Phải gọi... gọi là chú chứ."
Phong Hòa núp sau lưng Lục Tranh, lí nhí: "Có hôn nhau là phải gọi mẹ."
Tôi liếc nhìn Lục Tranh. Thằng bé này thật sự gọi cậu là bố à?
Lục Tranh gật đầu bất đắc dĩ, ra hiệu để sau giải thích.
Tôi đành tạm gác chuyện, lục túi lấy con gấu trúc đưa trước mặt Phong Hòa: "Thích không?"
Ánh mắt cậu bé sáng rực, gật đầu lia lịa.
Tôi hỏi Lục Tranh: "Giặt sơ qua chứ?"
Anh gật đầu đưa đồ chơi cho Phong Hòa: "Biết máy giặt ở đâu không? Tự bỏ vào đi."
Tôi vội ngăn lại: "Cháu bé thế làm sao với tới?" Rồi bế Phong Hòa lên: "Chỉ chú chỗ máy giặt nào?"
Phong Hòa chỉ ra ban công. Tôi bế cậu lại mở nắp, bỏ gấu vào bấm nút: "Xong, ngày mai có gấu trúc thơm tho rồi."
Phong Hòa cười tít mắt hôn lên má tôi: "Cảm ơn mẹ!"
12
Tiếng "mẹ" khiến tôi vừa bất lực vừa mềm lòng.
Phong Hòa rất ngoan, tối đến tự ngủ không cần dỗ. Đợi bé ngủ say, tôi và Lục Tranh ra phòng khách dọn đồ.
"Chuyện giữa anh và Phong Hòa thế nào? Cháu không phải con chị gái anh sao lại gọi bố?"
Lục Tranh thở dài: "Nửa năm trước chị anh phát hiện u/ng t/hư tuyến tụy."
Phong Hòa là con riêng của chị gái Lục Tranh. Hai người ly hôn khi chị đang mang th/ai tháng cuối. Công việc phòng thí nghiệm bận rộn, chị phải thuê người trông trẻ lâu dài. Phong Hòa thân với bảo mẫu hơn cả mẹ đẻ.
"Khi phát bệ/nh, chị đưa Phong Hòa về nước, ban đầu giấu bố mẹ chỉ nói về nghỉ ngơi. Ba tháng trước anh tình cờ gặp chị trong việ̂n..." Giọng Lục Tranh nghẹn lại: "Dù cố che giấu nhưng chị đã g/ầy trơ xươ/ng. Anh tìm khắp các chuyên gia nhưng đã quá muộn..."
"Chị đi rồi, bố mẹ sốc nặng không chăm cháu nổi. Mẹ bảo Phong Hòa đổi sang gọi anh là bố, vì sau này anh cũng chẳng có con. Nhưng đây là con ruột chị, anh định đợi cháu lớn sẽ kể hết sự thật."
Thấy mắt Lục Tranh đỏ hoe, tôi xoa dịu: "Lúc trước em hiểu lầm rồi, xin lỗi anh."
Anh nắm ch/ặt tay tôi: "Em không có lỗi gì. Người cần xin lỗi... là anh."
13
Tôi liếc đồng hồ đã gần 11 giờ: "Khuya rồi, em ngủ sofa nhé?"
Lục Tranh ngơ ngác: "Sao phải thế?"