Đứa bé này thật chăm chỉ, em gái chạy mười mấy vòng."
Tôi đặt nhẹ nhàng bãi cỏ.
Ánh mắt long lanh đầy lo lắng dõi theo tôi.
Thấy tỉnh lại, về nhà.
Mẹ từ đằng xa chạy đón.
Bà gi/ật lấy từ tay anh, lớn: "Tránh xa bé ra!"
Anh đưa tay lên lau mặt, lẽ ghế góc tường.
Mẹ ấn chậu tắm tắm thay quần áo sạch sẽ.
Anh vẫn đầu, mình góc tường.
Lúc này, Đường Linh bị nắm tai lôi vào.
Cô bé khóc lóc: "Con dám nữa, sẽ dẫn Ngọc chơi thuyền nữa."
Dì xin lỗi: "Tôi dạy tốt, Ngọc rơi sông mà nó im thin thít về nhà, nếu nói lỡ miệng còn biết!"
"Thật nguy hiểm quá, thầy Ngô tan học, đột nhiên bảo đúng tình em đồng cảm. nhà cậu cũng giỏi lội, đưa em gái lên bờ nước, nữa trèo lên May quá! đây tạ tội!"
Dì đặt xuống, người xin lỗi.
Mặt đỏ lên đi.
Bà quay bếp, dùng hết hai bình nóng nhà dì Chu.
Rồi đẩy tôi: "Đi!"
Tôi lập hiểu ý, kéo tắm.
Anh hắt xì lớn.
Mẹ dùng bếp than nhỏ nấu nồi gừng trong sân.
Bà keo hai to chút đỏ.
Tôi uống ngụm, cay nghẹt thở.
Anh mặc đồ bố - áo rộng thùng thình làm dáng người càng thêm g/ầy guộc.
Mẹ nói thô ráp: "Uống đi."
Anh nếm thử uống ừng ực.
Thấy chỗ khác, đẩy về phía anh.
Anh nói: Ngọc, em uống nửa, nửa."
Anh dùng ngón tay vạch bát.
Há, cũng được.
Tôi mũi uống ừng ực, vẫn nguyên vẹn hình tròn, tiếp tục uống.
Uống bụng tròn mà vẫn nửa bát...
Về mới biết, đây lần tiên bị lừa.
5
Anh sắp về quê, dẫn m/ua quần áo.
Anh xỏ đôi giày mới, dùng ngón cái ấn mũi "Vừa khít."
Anh đầu, mặt đỏ bừng.
Sau về quê, ngày nào cũng nào thi.
Một sáng đang cuộn trong chăn, nói giường: "Anh rồi."
Tôi bật dậy chạy ào chân đất lộp bộp.
Bám lan can xuống, đang tay dưới sân.
Tôi lao cầu vui mức ch/ặt chân phịch giày, ngửa mặt ngốc nghếch.
Mẹ hét trên lầu: Ngọc, lên cơn rồi!"
Ngày trận ăn vạ đưa cả theo.
Chúng xe điện huyện, mẹ, lưng dựa anh.
Trường mới đẹp như công hoa.
Sáng thi và toán, chiều thi Anh.
Chúng lo nhất này, quê bài bản, hè thầy Ngô.
Tôi lén cửa phòng nhón chân qua cửa sổ.
Ch*t rồi! bỏ bút xuống, chống cằm biết gì.
Tôi gào to: "Anh ơi! đi!"
Cả ngẩng lên nhìn.
Giám thị quát: "Đứa nào đây?"
Anh giơ ký OK cho tôi.
Mẹ tới lôi đi.
6
Nghe tin thi tiểu đó, cả Hương Trà thi nhau đăng ký.
Một thời gian sau, điện thoại báo tuyển gọi đến.
Chị họ Quân đỗ rồi.
Nhà chúng vẫn nhận cuộc gọi.
Bà nhạt: "Nhất nhì phố, nhiên nhất trường đáng giá."
Mẹ nói: "Hay họ gọi nhầm? Phải trường hỏi."
Bà tay: "Tôi rảnh, đỗ đừng đổ tại số. Chính nó được, đừng trách điện thoại."
Mẹ lẽ dọn bàn, cởi tạp dề, nói với tôi: "Đi cùng trường xem lần nữa."
Tới nơi, trường ch/ặt, bác bảo vệ.
Bác tường: "Danh bổ sung đây."
Trên danh bổ sung, tên tiên Lâm Tư Triết.
Mẹ reo lên: "Đỗ rồi! Đỗ rồi!"
Tôi quầy há cảo đối diện kêu đói.
Mẹ m/ua bánh tay phóng xe về Hương Trà.
Về nhà liền bảo gọi điện cho anh.
Tôi kể nghe bố nói "nhất phố", rằng "không ỉa đừng trách hố xí".
Tôi còn phàn nàn bánh quá làm đ/au răng.
Anh nghe.
Khi hết lời, nói: Ngọc, cảm ơn giúp anh."
7
Thầy Ngô khu chúng m/ua đồ, trai.
Hóa vòng đỗ vì điểm thấp.
Nhưng nhiều huynh nghe phí 2000 liền xin rút lui.