Sau nhiều do dự, nộp đơn xin nghỉ việc.
Ngày Thành, không đi tiễn.
Tôi nhắn tin ta: "Chúc đồ rạng rỡ."
Tề Dục: "Nghe vẻ chúc không chân thành."
Tôi: một cấp bình thường thì tốt rồi."
Tề Dục: "Nghe nghỉ việc rồi?"
Tôi: "Ừ."
Tề Dục: cứ lỡ nhau sao?"
Tôi: "Cũng không hẳn chia tay bình thường thôi, sạch gọn gàng."
Chờ rất lâu mới trả tôi.
Tề Dục: không Thành, đi không?"
Tôi nhìn thấy tin nhắn.
Không trả lời.
Không biết trả nào.
Bởi vì giới này, không chữ "nếu".
Việc nghỉ việc về không ai cả.
Ngay cả không biết.
Cũng không cố giấu diếm.
Suốt đều bận rộn xem chuyển nộp tìm việc.
Không chuyện khác.
Đợi khi mọi thứ đều xong xuôi thì Tết rồi.
Hôm đi sắm, cờ gặp Tô Nguyệt.
Cô cạnh còn dắt theo một đứa trẻ, nhìn thấy liền trước.
Tôi nhìn đứa hệt ấy, "Đây là..."
"Con gái tuổi gọi dì đi."
Đứa lanh lảnh gọi "Cháu dì ạ".
Tôi sửng sốt.
"Nhưng chẳng cậu..."
Chẳng khi gặp t/ai n/ạn xe, vừa mới sao!
Sao đứa con này!
"Giả đấy, nhau giờ."
Tôi: ?
Tô Nguyệt cười thực sự thích Dực, còn tỏ ta, chỉ điều bị đại thiếu gia chối."
"Sau biết yêu đương sợ mất nên cố ngoài yêu. Nhưng theo biết, hàng năm đều trường gặp cậu..."
Chuyện này, biết.
Đột nhiên nhớ ra khỏi trường, khi qua đường nhìn thấy một bóng quen thuộc, hệt Dực.
Cứ tưởng hoa mắt, không ngờ thực sự ta.
Biểu cảm dần trở nên kỳ quặc, Tô Nguyệt nhìn gật im lặng.
Hai đồng thanh "Có bệ/nh."
Rồi không nhịn được nhau bật cười.
Tô Nguyệt "Chồng bạn... x/ấu, đây nhắn tin trêu giả m/ù tìm ấu, bị tức gi/ận luôn."
"Chỉ không ngờ thực sự vấn đề, nào cảm thấy áy náy. Nghe trạng không tốt, nếu hãy đi gặp đi, cảm tội nghiệp lắm."
Về đột nhiên nhớ rời đi.
Tôi Quyến rốt làm gì.
Anh chỉ nhìn tôi.
Vậy ra, bị tinh thần thị lực ngày kém đi, m/ù hẳn sao?
Muốn ghi nhớ khuôn khi mất thị lực?
Đúng là... con.
Thở dài, bấm số điện thoại đó.
"Đi đi."
Rồi gãi gãi má.
"Tôi đi cùng."
Cuộc được định tháng mùa xuân.
Vạn vật sinh sôi.
Người bị buộc cạo trọc đầu.
Đàn ông quấn gạc.
Nhìn xa quả trứng luộc buộc ruy vậy.
Khác hẳn vẻ trước.
Ngồi chân chữ sờ cái tròn mình.
Khoe "Tiểu gia dù trứng luộc, đứa đẹp trai nhất."
Cuộc diễn ra rất thuận lợi.
Một tuần sau, bắt cảm nhận được kí/ch th/ích sáng.
Lại qua một tuần nữa.
Băng gạc được tháo ra, tiên lâu nhìn thấy "ánh sáng".
Ngày nhìn thấy chàng trai cao một tám đỏ hoe mắt.
"Anh tưởng không giờ gặp nữa."
Sau đột ngột tiến sát "Lê Ánh già đi nhiều đấy, đuôi nếp nhăn không vì lo lắng anh?"
Tôi: ...
M/ộ bình phục, biến kẻ lắm mồm nhảy nhót bừng.
Suốt ngày tôi.
"Lần thực sự về định cư rồi?"
"Không tên đại đối không tốt em!"
"Anh nhìn thấy đẹp trai chắc chắn không tốt rồi."
Rồi hỏi.
"Đợi về không thương hại anh?"
"À, vậy thì đúng hơi đáng thương thật."
"Vốn bị kết quả bị một tên rư/ợu m/ù mắt. Em cứ tiếp tục thương hại đi, nếu lấy thân đáp thì tốt."
Đẹp ta.
Còn lấy thân đáp nữa.
Tôi vừa định phản pháo kịch liệt, đột nhiên tai động vừa vốn định làm gì?"
Sau mới biết.
M/ộ mà ba năm rồi.
"Vốn định tốt nghiệp qua ngay, nhưng chia tay yêu cũ."
"Thêm bố khỏe không tốt, gánh vác công ty một nên bị trễ mất."
Tôi không hiểu chắc chắn rằng nhất định chia tay?"
"Anh không nhiều thế." gãi gãi tóc, dù không chia tay, đỡ tốt."
"Vậy không, đối gánh nặng?"
M/ộ nhìn hơi tổn thương, mới nói, tặng ngôi làm hồi môn, ấu xuất giá sao bạc bẽo được."
Tôi há miệng, thốt lên chữ "Đồ ngốc".
Lại qua một gian, nhận được tin nhắn Dục.
Tề Dục: "Ngày mai Bắc Thành gặp nhé?"
So đây, không thay đổi nhiều.
Vẫn vẻ lịch sự dàng ấy.
Ở quán phê, gọi ly phê thường lệ.
Khi gọi đồ mở miệng, "Latte, cảm ơn."
Anh hơi ngạc nhiên, "Đổi khẩu vị rồi?"
"Em thích phê giờ!"
Tề nhận ra điều đó, cười lắc đầu.
"Hóa ra, đủ hiểu em."
Rồi nhìn "Năm cơ hội dự án khởi nghiệp Bắc Thành, khuyên không?"
Ánh đàn ông hòa, nhưng giọng đầy sự thăm dò mơ hồ.
Không hợp thời, đột nhiên Dực.
Tên ngốc không tính hậu quả Quyến.
Đột nhiên ngán những thăm dò kéo đẩy đàn ông đàn bà trưởng thành.
Mỉm cười, "Thôi đi, qu/an h/ệ tổng Hồng Kông đừng phí nữa."