“Bao giờ nền ta thực sự bình đẳng nam nữ?”
Nhưng dù báo nhập cũng vô ích, đóng phí, uống. món hoạt đều cần tiền.
Thầy Vệ vừa hút vừa đứng im lặng, làn khói mờ ảo bao khuôn mặt đầy ưu tư. Bất chợt tiếng: Dương.”
“Thầy ơi…” Tôi ngắt lời thầy, thể xin tạm nghỉ tiền.”
“Cái gì?”
Thầy Vệ rõ ràng ngờ tới điều này. Thầy thinh, hết điếu đến điếu hồi lâu nói: sẽ cùng để thủ xin chứng nhận tạm nghỉ trước.”
Thầy Vệ đến trường giải thích tình huyện. Nhìn mặt mày tím, viên lắc thở đóng dấu x/á/c nhận vào tờ.
Trưởng thôn tờ đã đóng dấu đầy đủ huyện thị trấn, đồng ý Trước tay, rút từ trong túi tờ mười đồng tôi: Dương, đây lòng bác, chúc cháu thi đậu ba, gắng hành, tập ích đấy.”
“Cháu cảm ơn trưởng thôn ạ!”
Việc xin nghỉ đã nhưng đâu để vấn đề. Thầy Vệ huyện, người bạn cũ thầy.
Vất vả xin số điện liên cam đoan với dây bên kia: cũng bất đắc dĩ nhờ cậu, cậu yên tâm, đứa bé ngoan chịu khó, bất kỳ công việc chính đáng nào cũng thể được.”
“Con gái? Không sao, để nó tóc ngắn đi.”
“Chứng minh thư? Tôi sẽ nó.”
Người bạn vừa hay người quen sắp Hải Thị, thuận đường Trước đường, Vệ đến tiệm tóc, tóc tém.
“Ừ, ngắn tốt.”
Trước xe chuyển bánh, Vệ đứng bên vệ đường hút th/uốc. Khi nhìn, vẫy tay chào.
03
Công việc tiên Hải Thị buộc cốt thép tại công cực nhọc vả nhưng chỗ ở. Tôi mừng vì mình chưa nguyệt, tiết khoản, mừng vì trời cần sắm áo chăn dày.
Mặc bộ quần áo rẻ nhất, đôi giày giải phóng vỉa Bạn Vệ gọi M/ập, cái bụng tròn, kẹp cặp nách, dáng vẻ đường hoàng, lần đều phì phèo lá.
Tháng 9 1995, nhận lương tiên - 412 đồng.
“Người khác đều lương tháng, đứa đến cuối lĩnh, chỉ mày khác. ai M/ập tốt bụng đây.”
“Giấy chứng minh thư Vệ cháu nhận chứ?”
Tôi ch/ặt gật lịa.
“Mai cháu ngân hàng tiền.”
“Cháu cảm ơn M/ập.”
“Ai M/ập cháu cơ chứ.”
Giữa chốn phồn hoa đô hội trong thời buổi người đổi đời chỉ đêm, khư khư hơn bốn trăm cả đêm dám chợp mắt, vở cũng chẳng buồn sợ lỡ tay đ/á/nh rơi. Chỉ cần nữa đủ kỳ tôi, mạng sống, tương lai tôi.
Trời vừa sáng, đã đứng trước cửa đợi M/ập ngân hàng. Gửi xong hoay chỗ giấu sổ tiết Tôi từng nghĩ mang theo người nhưng sợ mồ hôi hỏng. Cuối cùng giấu trong viên gạch lỗ.
“An Dương, họ.”
Mỗi họ còn vứt cả quần l/ót giặt. Sau M/ập m/ắng trận, phải lót nữa.
Hai mươi công nhân, thu 100 1200 thể vở Thỉnh thoảng còn mình cân thịt heo, vài táo. Tiền mồ hôi công sức, dù phải quần l/ót, tất bẩn cũng hề bẩn.
Đến mùa áo quần dày nên họ ba Tôi bếp than, đun nước pha nước lạnh để giặt. Tôi vẫn để tóc tém, nhưng đã cao lớn hơn, thiếu nữ rồi.
Công quê Tết, M/ập yên để công trường mình nên gọi nhà Tết.
Đây lần tiên biết, phải cha nào cũng trọng nam kh/inh nữ. Cũng phải bé nào cũng b/ắt n/ạt, chèn ép, ghẻ lạnh mình. Hai con M/ập hòa cậu mười tuổi hết táo mang kẹo tôi.
“Chị ạ!”
Còn thìa gắp thịt tôi, nhiệt tình ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng. Đêm Giao thừa, nhận phong bao lì xì tiên trong đời - trăm nhiều đến mức dám tin.
“Bác M/ập…”
“Cầm đi, chăm chỉ, thì kính M/ập.”
Thím cũng cười hiền hậu nhận lấy. “Chị đ/ốt hoa với đi!”
Tôi lôi sân, ngước nhìn những tia sáng b/ắn trung, n/ổ tung muôn sắc rực rỡ. “Chị tiên đi!”
“Chị cho.”
“Dạ dạ, tốt quá!”
Chọn xong tiên, định thì M/ập tờ mươi đồng: “Hai đứa nhỏ phải để dành chứ.”
Tôi thật sự dám hoang xu, vì biết khó khăn, hiểu tốn kém. Một người nuôi thân đã khó, huống chi còn phải phí. khó trời cũng cuộc.
04
Ở nhờ phải biết điều. Rửa bát, quét thái rau, nấu cơm, bài tập. Sách ba đều do M/ập từ bãi phế liệu, cả những cuốn bài tập tinh. Kẻ nghèo quý báu Người giàu vứt thương tiếc.
Có bài được, bài khó thì xem đáp án mày mò. sự hiểu thì ghi vào sổ, đợi trường hỏi Cái cái nhàng, áp nhất từ trí nhớ.
Khi công trường sắp khởi công, cũng phải đi. Thím hỏi: Dương, thím giới thiệu cháu công việc khác nhé? Cháu biết nấu giũ, nhà nọ người giúp lương trăm, tốt còn trăm.”