Tôi uống ngụm cháo, đầu anh.
Quần phối hợp chỉn chu, tóc tai sạch mượt, thâm mắt nào cả, chẳng thấy dấu hiệu hay tiều tụy.
May đêm qua ngon.
"Nói đi."
Tôi gõ nhẹ trứng, từng mảnh từng mảnh bóc vỏ, lòng mịn lộ từ tay.
Có vẻ của bất khẽ sững người.
Anh đứng dậy bước lại, ngồi xuống đối diện bình tôi.
"Công sa thải D/ao, hôm qua gọi điện đó việc phụ lòng giúp đỡ của em, dám đối trực tiếp với em, nhờ chuyển lời xin lỗi em, lại còn tiền việc, đồ vô dụng."
"Cô vừa vừa khóc, nghe rất bất ổn. diện công ít xem em, sợ thật ảnh hưởng em."
"Khi nhà ấy, mặc tiền xuống vài câu đi đột nhiên đi/ên lên, cởi xông tới ôm đó việc thích bị kéo tuột ra."
"Sau đó ở lại chạy theo những hành động m/ập mờ, nghi lúc đó phát bệ/nh dám động lại vừa đúng lúc gọi điện tới, càng dám cử động bừa, lại sợ lầm suy nghĩ lung tung, nên mới giấu khách hàng."
"Cô đột nhiên đi/ên cuồ/ng huống bất kể ai thể đứng mà c/ứu."
"Doanh biết lầm mấy năm nay của chúng tưởng, nên thể anh."
Anh hơi, mắt thành tôi.
Đôi mắt Tuần đẹp đẽ mà phảng phất nét thanh lãnh, khi ta toát lên vẻ ngây thơ ấm ức.
Như lúc này.
Anh muốn nói: Em oan rõ ràng vì của em.
Tôi mắt, nói.
Anh lại dài, lắc đầu: lùi vạn bước nói, phải gu thẩm của chứ, D/ao ta lấy với em, sao thể với ấy..."
Từ nhỏ nh.ạy cả.m với trực giác, cảnh đêm qua, cộng những sợi tơ nhỏ phát hiện thời gian rất ngắn phán việc Tuần ngoại tình.
Nếu chắc chắn trăm phần trăm này, đó chính D/ao.
Sao ta thể ngoại với D/ao?
Đó Tuần mà!
Thời học biết bao gái mơ ước ấy!
Tôi chìm đắm suy nghĩ của mình.
"Doanh những lời hôm qua, quá tổn thương rồi. Anh biết lầm anh, em, nên thế với anh, bà buồn nhập viện rồi. Doanh đi cùng xin lỗi dù sao bà bề trên." Tuần giọng nhẹ nhàng, động tác dịu dàng kéo tôi.
Đầu óc lên cảnh đêm qua ngón bị D/ao ngậm miệng, trận gh/ê t/ởm, né tránh của anh.
Tay đơ cứng, rụt lại.
"Du Tuần, đi đi."
Tôi đứng bước cửa mở ra.
"Bên thể đến, nghĩ mình quá đáng với bà hôm qua bà buồn phải nhập viện."
Du Tuần trông rất đ/au khổ, "Em vẫn anh?"
Tôi mắt, nhận mình, đầu thẳng anh.
"Phải, Tuần, anh."
15
Mẹ sau, kể lại toàn bộ việc bà.
Bà lâu, "Vậy bằng chứng x/á/c thực của dựa cảnh đêm qua con thấy?"
Tôi gật đầu, lại bổ sung: "Còn trực giác nữa."
Mẹ đưa mắt xa xăm cửa sổ: "Nhưng thực ra, trực giác của phụ nữ chưa chắc thật chuẩn, phải thân biết rõ toàn cảnh hãy quyết định, kẻo tạo nên cảnh hối h/ận."
Tôi sửng sốt.
Tôi vẫn tưởng, cần Tuần ngoại tình, bà còn phẫn nộ hơn còn tức gi/ận hơn tức kéo đi ly hôn với Tuần.
Bà thể hạt cát cảm.
Năm xưa, vì nhà thân của bà ôm nhau, bà thậm chí ông cơ hội đối chất, quyết dứt khoát dắt bỏ c/ắt đ/ứt liên lạc năm, khi học mới quay lại thành phố này.
Lúc ở cùng thân của bà.
Thời gian xóa xúc, bình làm thủ tục ly hôn, cuối cùng khi chia tay, bước đi mạnh mẽ, lời.
Bố phụ nữ đó hôn xong, mãi những năm này, ông thoảng thăm qu/an h/ệ tuy dịu đôi chút, lòng vẫn với ông, hầu coi ông dưng.
Vậy mà giờ lại nói, Doanh rõ hãy quyết định.
Tôi thấy thay đổi lý của mẹ, dám hỏi nhiều, sợ nỗi đ/au của bà.
Hôm đèn phòng sáng suốt đêm.
Hôm sau thứ Bảy, con dọn xong, ngồi sàn nhà sáng bóng, cuối cùng mở lời, kể lại sau của tôi.
Năm năm trước, lại ly hôn.
Người thân năm xưa đặc biệt giãi bày tất cả thật.
"Lúc cậu bỏ chúng sạch."
"Lúc đó cậu chúng vừa khó người, đỡ dậy thôi. Chúng cậu lại vì việc mà tích năm, cơ hội giải thích. Anh đi khắp cả nước con các cậu, sau, từ yêu sinh h/ận, oán cậu, bỏ qua thời niên thiếu, vợ chồng, cha làm tuyệt tuyệt nghĩa vậy."
"Nói lạ, khi cậu quay về, lần uống đ/á/nh nhau với đỡ cái, bị thương phải c/ắt bỏ tử cung, vừa áy náy vừa kích, với tôi."
"Tôi ấy, những năm chút nào. biết yêu cảnh của còn đường nào khác đi."