Hãy bố có, mạng có một, có gan cùng nhau ch*t chung. Sống sống, cả nhà cùng ch*t hết. Bất kể họ tìm ai đến nhủ, nhất quyết đưa tiền.
Bố tức gi/ận đến muốn kiện tôi. Họ bao năm nuôi công có khổ. Tôi mặc kệ, để họ kiện đòi phụng dưỡng.
Đợi đến khi tòa phán tòa yêu cầu mỗi tháng năm trăm tệ. Mẹ tức gi/ận lên: 'Không con ki/ếm nhiều mà chỉ cho bố năm trăm mỗi tháng? Năm trăm sao đủ sống?'
Tôi xuôi vẫy tay: 'Sao Hồi con đại sao năm trăm đủ sống? Thích thích thôi.'
Tôi trong phòng ký túc xá cầm điện biết sao.
Bố dám cho lại trường, sợ giám sát được, ta lại c/ờ b/ạc. Đành cho ta nghỉ học, thu điện và mọi thiết lên mạng. Hai chồng thay nhau xin nghỉ để trông chừng. Ba chật vật trong căn phòng nhỏ.
Không cho ra khỏi nhà. Lúc đầu nhưng thời gian dài, nên bức bối. Trong lần cãi nhau khi bố ngăn ta ra ngoài, tức gi/ận đ/âm bố nhát, cư/ớp điện trong rồi bỏ chạy.
Mẹ đi về thấy chồng nằm trên đất chảy ngừng. Bà hoảng hốt ngã quỵ, tỉnh lại vội nhờ hàng xóm đưa đi viện. mất quá nhiều dẫn đến sốc, cấp c/ứu cả ngày đêm mới qua dậy, ông mẹ: 'Từ nay nó nữa, coi nó đã ch*t rồi!'
Hai ôm nhau khóc. Tôi đứng lặng cửa phòng bệ/nh.
Từ cấp c/ứu đã nhận thông báo đến. Tôi lấy năm trăm tệ nhờ y tá chuyển giúp. 'Đây là phụng tháng ơn đưa giúp cho nhân trong phòng. Tôi việc đi trước.'
Nói xong quay đi. lâu khóc lớn hơn vang lên. Trong khóc là nỗi h/ận vô Nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi? Tất cả đều do tự chuốc lấy. Tôi chỉ yêu bản thân mình. vậy, sau này thế.
- -