Tôi gi/ật mình.
Anh ấy băng gạc từ tay tôi, nhanh nhẹn quấn cho mình.
"Tống Nghi."
Anh gọi tên tôi.
"Ừ?"
"Thích hay bánh?"
Con rốt cuộc phải thành thật những về ăn.
"Lẩu."
06
[Được, ăn cứt.]
[Cảm giác thân mà cố ý tránh này sao cục thế.]
[Ồ, Trình Tích tắt đèn rồi.]
[Có gì mà thành viên VIP cao quý được xem??]
Thực chẳng có gì xảy ra cả.
Trình Tích cuộn chiếc chăn mỏng, ngủ dưới sàn.
Hơi thở rất nhẹ.
Tôi nằm trên trần nhà ngủ được.
Vì cái giường này quá kêu.
Chỉ cần răng rắc.
Trước đây, từng phàn vậy.
Nhưng phàn đó đi kèm nói bị mòn chịu đựng.
"Trình Tích, đừng quá... kiềm chế đi."
Thời trẻ, ngày đêm nghỉ.
Giờ đây, cần mình.
Răng rắc tiếng.
Tôi nhớ ra.
Người nhớ ra tôi.
Trình Tích vén chăn, mặc mỗi chiếc áo xám, bước ra ngoài cửa.
Tay cửa lại.
"Xoẹt" tiếng.
Trong màn đêm sâu thẳm đầy ánh đèn neon, cầm điếu th/uốc ch/áy trên tay.
Lúc quen anh, hút th/uốc, ngoan ngoãn lắm.
Giờ, hút.
Chỉ châm lửa.
Không xa, đèn lướt qua.
Trình Tích vừa bước xuống chạm mặt nhau.
"Mang bánh đến."
Chu vừa giải vừa thò qua cửa sổ vào trong.
Thấy rõ chiếc chăn trên giường dưới sàn, mỗi nơi chiếc dính dáng gì nhau.
Anh ta cười ý.
"Không còn cách khác," nói, "cô ấy bám quá."
Rõ ràng thân thiết gì, đối chẳng đáp lời, nhưng vô cớ muốn tìm tồn tại.
"Cô ấy muốn ăn lâu rồi, định m/ua, khác m/ua cô ấy còn nhận.
"Mai cô ấy thức thấy, chắc ch*t đi được."
"Này," ngẩng mắt lên, "anh đâu, của cô ấy."
"Vậy sao?"
Đối cuối đáp ta câu.
"Lừa nói, "Cô ấy tham gia chương trình thực tế, chính để lại."
Chiếc bánh đó.
Đến hôm sau thức thấy.
Buổi sóng trực kết thúc.
Buổi phỏng sau của tập lần tiên tụ nhau.
Tôi muộn, cuối bước vào.
Nhân viên đưa cho chiếc nghe.
Mái tóc vừa quá mượt, mãi đeo được.
Đầu bên kia, Ôn đang rút hỏi.
Tôi cúi đầu.
Chiếc nghe suýt rơi.
Bị tay bên nhanh nhẹn lấy.
"Cảm ơn."
Tôi định từ tay Trình Tích.
Nhưng buông, ngược lại, đeo vào.
Vừa đeo vừa chỉnh sửa.
Đây phải cử thân gì.
Chỉ đồng nghiệp đỡ lẫn nhau.
Dù sao đang quay, mọi đây.
"Mắc Anh nói.
Giữa tóc nghe.
Anh buộc phải tiến chút.
Đầu bên kia, giọng vang lên, ánh mắt ta liếc qua Trình Tích.
Một rất bình thường.
Nếu phải, Trình Tích vô thức hôn tóc tôi.
Mùi quá quen thuộc.
Tôi ít đổi quen, bao năm nay dầu mùi này.
Mùi từng gội.
Hiện đột nhiên ch*t lặng.
Chu dậy.
Trình Tích rút tay lại, lịch kiềm chế nói tôi:
"Xin lỗi, vô chạm vào."
Đạo diễn phản ứng, c/ứu nói: "Chuyện thường chúng ta tục hỏi."
Dù sao chớp mắt, chạm rồi xa.
Nhanh mức còn chưa rõ.
Chắc sơ ý.
Anh ta ngồi xuống.
Trò chơi đáp.
Đến lượt rút thẻ, trúng phải đầu.
Đạo diễn tôi: "Tình có phải bạn yêu không?"
Chu chống cằm, lơ thu lại, tôi.
Ánh mắt mọi luân chuyển giữa Hi.
Ai nghĩ, của ta.
"Phải."
Nghe của tôi, ngồi thẳng người, nhịn được, liếc qua Trình Tích, khá ý.
Nhưng đối đang thờ ơ.
Trình Tích nghiêng mặt, ra rơi ngoài cửa sổ.
Cửa sổ, phản chiếu khuôn mặt tôi.
"Câu tương tự," đạo diễn nói, "xin mời Trình Tích lời."
Anh nhóm.
Mặt giống nhau.
Ôn phải của anh.
Không ai biết, đó ai.
"Cô ấy thật rất gh/ét."
Giọng Trình Tích rất nhẹ.
Nhẹ nỗi cuối oán chưa từng có.
Mọi hiện bỗng khích, vểnh nghe tin đồn.
"Oán lớn đạo diễn anh, "cô ấy gì?"
"Ví lại, kéo dài giọng, "lấy khác, nói yêu chuyện vậy."
Lời trước khớp sau.
Hiện ai hiểu.
Nhưng chủ hơi nhíu mày.
Đạo diễn lật lá cuối cùng.
"Tống bây giờ cô muốn nói gì đầu?"
Trong lòng hiện trăm cách an toàn.
Nhưng buột miệng thốt câu:
"Tôi hy vọng, ấy đừng gh/ét quá."
Rất hợp lý.
Hiện đều được.
Đều nghĩ muốn hàn gắn Hi.
Vẻ lơ của nổi lên, nhướng mày, muốn treo lơ định cho bất bậc thang nào.
Cho hỏi, Trình Tích "Vừa nãy lừa cô ấy gh/ét cô ấy."
Chu mới nhận có ổn.
07
Tối Chủ nhật.
Buổi sóng trực hôm nay, cả nhóm đều phải về khách sạn nước nóng đầu.
Để tạo chủ đề, đoàn phim chen chúc chiếc về.
Bình luận trực chủ yếu ship Ôn Ngưng.
Nhưng xu hướng đổi âm thầm.
[Cậu đi, cần cô ấy cậu sẽ chọn gia nhập bọn tôi.]
[Múa trước mặt chính chủ, cô ấy còn đang tiền.]
[Chỉ hợp Trình Tích cô ấy trước đây đâu có giao thiệp.]
Độ bàn về Trình Tích tăng kể.
Vài mạng ship lạ còn lập thoại CP.
Vì trước đạo diễn lén đưa cho tấm nhiệm vụ.
"Lên mở được cậu xem."
Chu lắp camera.
Ôn tranh trước tôi, ngồi ghế phụ.