Đêm Giao thừa, cả họp. Mẹ sản bữa cơm tất niên. Hai căn các trai, tệ tiết kiệm dành đứa Ngay cả dâu và dâu cũng mỗi to đùng. Còn - đứa gái - chẳng nhận sợi chỉ nào! Cuối cùng, chậm rãi bố: phụng dưỡng bà. thật tuyệt vời! dữ lật nhào bàn tiệc chớp mắt!
1
Khi món cuối bếp ra, lôi ra túi giấy đỏ chói in logo thương hiệu nổi Ba hộp nữ lấp lánh hiện ra, mỗi đựng tay ròng.
"Ôi, đẹp Ánh chói ta nheo mắt. Bà hắng giọng: "Sắp Tết rồi, các vất vả cả năm, đây quà tặng." Ba lần lượt trao dâu, em dâu và thản xếp chén đũa, đã quá với việc chẳng bao giờ phần.
Tiếng "Cảm ơn mẹ", "Cảm ơn bà" vang lên ríu Nụ cười của rộ hoa Phấn khởi, tiếp "Mẹ đã rồi, nay sắp xếp sản."
Cả phòng im phăng phắc. căn trai. tệ dành tôn."
"Hay Mọi vỗ tay rào lạnh lùng quan bất ngờ khi nhắc đến tên mình: "Từ nay, sống với A Ngọc. Sau Tết sang nó."
Em trai vội hùa: "Đúng rồi, với tính, cùng tiện chăm sóc." Anh cả gật gù: "Mẹ còn hưu 2.000 tệ/tháng, cũng chẳng thiệt."
Cả cười hớn hở thể vừa trúng số. đứng phắt dậy, ném tạp dề vào ghế: thiệt thì để các anh nhận!" Mặt đằng đằng: "A Ngọc! Đang ngày Tết đòi nổi lo/ạn à?"
Nổi lo/ạn? Được, vậy nay họ thấy thế nào đi/ên lo/ạn thật Từ đến lớn, mỗi hạt cơm bị tính giá, khi anh em mọi thứ lẽ đương nhiên. vốn nghĩ dù có thiệt thòi cũng cố làm tròn chữ hiếu, nào ngờ vội gia rồi đẩy gánh tôi! Đúng mưu kế thâm đ/ộc! Muốn vắt kiệt giọt m/áu cuối cùng của đứa gái!
Không đời nào! cầm đĩa cánh gà giòn ném mạnh xuống đất. Đĩa tan, miếng gà văng tung tóe. Không đóng băng. Mẹ r/un r/ẩy chỉ tay: "Mày... muốn hả?"
"Muốn ư?" cười lạnh, từ nghiêng đĩa Những sợi khoai tây tuột xuống nền nhà. Chiếc đĩa thứ nát. nháy mắt, hất tung cả bàn tiệc. Chén đĩa, thức ăn, ly nước vụn. cầm chai giữa bàn mạnh, thét: "Ăn đi! sống nữa đâu!"
Bao cơ chỉ đổi kết cục này? Nhìn cảnh tượng bữa tiệc chuẩn bị mấy ngày tan hoang, dâng lên giác khoái trá lạ xả cơn phẫn uất tích tụ hàng năm!
2
Suốt bao năm, ngầm giúp đỡ gia bỏ việc chăm sóc cha liệt giường ba trời. 42 vẫn thuê, lạnh tan nát gia đình nhỏ. họ coi kẻ ngốc làm công!
Rư/ợu, nước ngọt hòa lẫn thức vãi. tiếng hét thất anh em đến kh/ống ch/ế tôi. Họ giữ ch/ặt tay, nước mắt nước mũi nhễu nhại. Anh cả quát: "A Ngọc! Mày phải xin lỗi mẹ!"
Tôi cười "Xin lỗi vì mấy các Vì chăm cha liệt giường? Vì làm công để rồi cửa tiền các anh còn phải mẹ?"
Em trai nhăn mặt: "Chị nói thế? Con gái chăm cha đương nhiên. bổn phận với thành, sao so đo?"
Nước mắt mặn chát tràn vào khoang gi/ật mạnh tay: so đo nay các anh nhé!"
Mẹ thét: được! Mày muốn ch*t sớm sao?"
Quả đúng thế! Trước kia với anh cả cháu, cãi nhau với dâu đến mức lên cơn đ/au tim lần. Em dâu 37 chịu con, ngày thúc giục qu/an h/ệ căng thẳng. Thế vẫn đút dâu, trai.