Phụ thân nói với ta.

Ta khẽ cười: "Phần Nhi có ngày hôm nay, chẳng phải do các người nuông chiều quá mức hay sao? Phụ thân, ngài cùng huynh trưởng, mẫu thân đều vô tội cả."

Sắc mặt phụ thân bỗng biến sắc, muốn trừng ph/ạt ta.

Tiếc thay ta là Thái tử chuẩn phi, người chẳng dám động thủ. Người tức gi/ận đến mặt mày xanh mét, phẩy tay áo bỏ đi.

Ta gh/ét Phần Nhi, cũng như gh/ét cha anh hòng thoái thác trách nhiệm.

Chu Phần Nhi lại cho rằng mọi chuyện đều tại ta.

Tầm mắt hạn hẹp như nàng, dẫu kiếp trước ta không gi*t nàng, làm Hoàng hậu cũng chẳng bền lâu – dĩ nhiên, nàng dễ dàng bị ta hạ thủ, bản thân ngoài sắc đẹp chẳng có năng lực gì.

Kiếp này nàng muốn hại ch*t ta.

Nàng tưởng rằng, ta ch*t đi, phụ thân, huynh trưởng sẽ lại yêu thương nàng, kế mẫu cũng trở về. Nàng sẽ giành lại được ái m/ộ của Tấn Vương, cuộc đời vẫn rực rỡ.

Chỉ cần ta ch*t.

Vậy nên nàng bày ra một cạm bẫy.

Cạm bẫy của nàng khiến người ta buồn cười. Song không sao, ta cũng lười nhìn nàng nhảy nhót, tương kế tựu kế, đưa nàng về cõi ch*t sớm hơn.

9

Chu Phần Nhi mời ta uống rư/ợu.

Nàng đến viện của ta, giọng điệu hết sức thành khẩn: "Tỉ tỉ, đều là muội đối không nổi tỉ. Nhưng muội không muốn vậy, mẫu thân bức muội làm thế."

Lại nói: "Muội xin tạ tội với tỉ. Chúng ta vẫn là tỉ muội, sau này muội nghe lời tỉ hết, được chăng?"

"Được."

"Tốt quá, muội đã chuẩn bị một bàn rư/ợu ở Thanh Vận Lâu hậu hoa viên, tỉ muội ta cùng uống một chén." Nàng nói. Ta đáp đồng ý.

Có lẽ nàng chưa từng đọc sách, kế sách vụng về đến mức ta không nỡ nhìn.

Sau khi nàng đi, ta bảo Hải Đường: "Chiếc áo choàng lông vũ kim hồng kia, ngươi đi tìm ra."

Hải Đường sai bà quản y phục lục tìm ra chiếc áo choàng này.

Hôm đó ta mặc nó, đến thư phòng của phụ thân, muốn mượn một quyển sách.

Đồng thời nói với người: "Phần Nhi muốn mời con uống rư/ợu, xin lỗi con."

"Láo toét." Phụ thân nói, "Đừng để tâm."

"Con vẫn muốn hòa giải với nàng, dù sao cũng là tỉ muội ruột thịt." Ta đáp.

Phụ thân không nói gì thêm.

Ta vẫn mặc chiếc áo choàng lông vũ kim hồng này, đi thăm huynh trưởng.

Huynh trưởng tinh thần suy sụp, chịu đả kích nặng, đóng cửa ở nhà đọc sách.

Ta chỉ nói: "Đi ngang qua đây, vào thăm huynh."

Ta vẫn mặc áo choàng ấy đến hậu hoa viên.

Giữa buổi chiều, ta bắt đầu đóng cửa không ra ngoài.

Chu Phần Nhi mời ta, mãi đến lúc màn đêm buông xuống, ta mới đến Thanh Vận Lâu hậu hoa viên dự yến.

Thanh Vận Lâu vốn là nơi phụ thân ta đọc sách, sau này thành chỗ huynh trưởng yến đãi bằng hữu.

Nó có hai tầng.

Chu Phần Nhi mời ta uống rư/ợu, bỏ đ/ộc vào rư/ợu.

Loại đ/ộc nàng ki/ếm được, chính nàng có giải dược. Nàng cho ta uống trước, rồi vu cáo ta bỏ đ/ộc hại nàng.

Nàng ốm một thời gian, giả vờ một hồi, sau khi uống giải dược chỉ tổn hại chút thân thể, không nguy mạng, nhưng có thể trừ khử ta.

Ta đã biết trước.

Ngay cả lang trung b/án đ/ộc cho nàng, cũng chỉ là kẻ l/ừa đ/ảo giang hồ.

Độc dược chính là đ/ộc dược, căn bản không có giải dược gì. Nàng ng/u muội thế, mới bỏ trăm lạng bạc m/ua thứ này.

Song không sao, đây đều là chứng cớ của nàng.

Ta mặc áo choàng lông vũ kim hồng, bước vào Thanh Vận Lâu.

Chẳng bao lâu, Thanh Vận Lâu phát hỏa, ta nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống.

Chu Phần Nhi ch*t ch/áy trong đó.

Vận may của ta cực tốt, dưới cửa sổ tầng hai có một gốc cây, ta chỉ bị trầy xước nhẹ, không tổn thương gân cốt.

Hoàng hậu nương nương rất lo lắng, gọi ta đến hỏi.

Ta khóc nói với người: "Phần Nhi muốn hại con. Nàng bắt con uống rư/ợu đ/ộc, con không chịu, nàng liền phóng hỏa đ/ốt ch*t con."

"Hỏa thế bùng lên quá dữ dội, con lại hoảng hốt, vội nhảy cửa sổ; nàng muốn mở cửa, bị cây gỗ rơi trúng. Con mắt trông thấy lửa nuốt chửng nàng, mà không c/ứu được."

Hoàng hậu nương nương an ủi: "Đây không phải lỗi của con."

Mọi người đều nói Chu Phần Nhi đi/ên rồi, mới cuồ/ng lo/ạn như thế.

Lại khen ta gan lớn có khí phách, dám nhảy cửa sổ trốn thoát, mới giữ được mạng.

Phụ thân và huynh trưởng khóc rất thương tâm.

Kế mẫu nghe tin này, bệ/nh càng nặng, đầu óc mơ màng.

Thái tử đến Chu phủ thăm ta.

Ta nói với người: "Điện hạ nếu muốn thoái hôn, có thể tâu với Bệ hạ. Trên tay con, đã có một mạng người rồi."

Với người, ta không giấu giếm.

Giấu diếm là hạ sách, ngược lại mất đi sự tín nhiệm của người dành cho ta.

Ta cần người.

Thái tử bất chấp lễ nghi, nắm tay ta: "『Gi*t người để yên dân, gi*t thì được; dùng chiến tranh ngừng chiến tranh, tuy đ/á/nh cũng được』. Thanh Nhi, cô không phải kẻ ng/u muội."

Người biết không phải lỗi ta.

Sự phản kích của ta, chỉ để tránh thêm xung đột với Chu Phần Nhi.

Ta nắm lại tay người: "Điện hạ, gặp được người, là may mắn của đời con."

10

Đêm đó, kẻ gi*t Chu Phần Nhi, là thị nữ Hải Đường của ta.

Hải Đường từng học võ, gi*t người khá nhanh nhẹn.

Suốt ngày ta mặc áo choàng lông vũ kim hồng đi lại, lúc hoàng hôn Hải Đường mặc nó đi dự yến.

Áo choàng màu sắc rực rỡ, dù đêm tối cũng nổi bật khó lơ là.

Mọi người trong Chu gia đều thấy ta đi dự yến.

Chu Phần Nhi muốn gi*t ta, trong Thanh Vận Lâu không người hầu, chỉ hai bà lão ngoài cửa.

Ánh đèn mờ ảo, Hải Đường kéo mũ áo xuống, chỉ Chu Phần Nhi biết nàng không phải ta.

Chu Phần Nhi gây lo/ạn, nhanh chóng bị Hải Đường kh/ống ch/ế. Trước mặt Hải Đường, nàng không chút chống cự.

Hải Đường gi*t nàng, phóng hỏa, rồi từ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy xuống.

Ta trốn sau cây, dùng sợi bạc làm trầy xước mặt và khuỷu tay, đổi lại áo choàng lông vũ kim hồng.

Lừa gạt cả thiên hạ, chúng ta dễ dàng giải quyết Chu Phần Nhi.

Việc Chu Phần Nhi m/ua đ/ộc dược cũng bị ta tiết lộ, mọi người đều kinh ngạc vận may của ta, vẫn có thể sống sót từ cõi ch*t.

"Chu Phần Nhi đ/ộc phụ này, ch*t đáng đời."

Tháng mười một, ta cùng Thái tử đại hôn.

Thái tử nội tâm tinh anh nho nhã, tính cách thâm trầm. Người cùng Tấn Vương đồng mẹ, thực ra ngoại nhân cùng ta đều thấy, Đế hậu đều yêu Tấn Vương hơn.

Tấn Vương phong lưu tiêu sái, tính cách hào phóng, miệng lưỡi ngọt ngào linh hoạt, cha mẹ nào chẳng yêu con trai như thế?

May mắn của Thái tử là trưởng tử; bất hạnh là Tần Vương hại ch*t người, khiến Tấn Vương ngồi hưởng lợi.

Ta gả người, nhưng không muốn sớm làm quả phụ, ít nhất phải đợi đến khi người đăng cơ.

Người đối ta tốt.

Ta vừa gả qua, người đưa chìa khóa tư khố cho ta; người trong nội đình nếm bánh ngon, đều mang về cho ta; có vật quý cống tiến mới lạ gì, Hoàng hậu được, người nhất định ki/ếm một phần cho ta.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
79.07 K
4 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
5 Tiểu Lỗi Chương 56
11 DẤU HÔN NGỤY TRANG Chương 17.
12 Bảy Năm Bên Nhau Chương 14

Mới cập nhật

Xem thêm