Thành những hành động phiền của chưa đủ gi/ận.
Nhưng câu nói này của sự chọc tôi.
Tôi ném thẳng đồ vào mặt và quát:
"Trần Chí Huy, đầu óc bị heo bít kín rồi hay sao?
"Mẹ giúp, đáng phải biết ơn. Nhưng hiểu xét cùng phải vì đến, vì và trai anh! sản phụ ở cữ, bản thân nên nhà. Không phải thì làm! Anh nói xem, nấu quần ai?
"Hơn có phải chỉ không? Quần chỉ mỗi thôi sao? bị gò do cấm hay sao?
"Mẹ ruột vả, nhưng đẻ của bị rạ/ch nhát trên bụng, mất nửa mạng sinh lẽ nào vả?
"Đã thương ấy, nhiều hơn? Sao nói với ấy, đừng sóc ở cữ nữa? Muốn để tỏa tâm trạng, cứ nói thẳng với ngay bây giờ đi!"
Chồng luận nổi, mặt đen sì đi.
Một lúc sau lủi thủi về, c/ầu x/in phép nữa tìm việc, trước mặt thì nói dối làm.
Mấy giả vờ mỗi nửa buổi, chất tìm việc.
Còn trai dò, như nhận thánh chỉ, ngang nhiên bảo phải quảng trường.
Ngày đầu, quảng trường tiếng, nói gì.
Ngày hai, đ/á/nh mạt chược ba tiếng, im lặng.
Ngày vừa khỏi điện tôi.
"Mẹ gặp đồng hương, cô rủ sự chối Bữa trưa hôm quyết nhé."
Nói xong cúp máy.
Tôi cười.
Từng trôi qua, khá sướng.
Không lập tiền trên mạng.
Một phụ trách nấu và kia phục hồi sau sinh và sóc da mặt, sướng.
Khi về, buổi sóc của vừa kết thúc.
Tôi đứng trước mặt quét tiền người, cộng nghìn rưỡi.
Nụ cười trên mặt tắt lịm.
Sau khi họ đi, mặt đen sì chất vấn tôi:
"Ninh Ninh, Huy tiền dễ, dám xài phí thế?!"
"Mẹ, sinh dễ đâu, tiền thì sao. Hơn nữa tiền, chính tiền đấy ạ."
Mẹ nóng "Con nói gì thế? Mẹ tiền thế nào?"
Tôi tĩnh thích: "Mẹ xem tiền người, có nấu có còn thì có thời gian thư trí. Thế phải tiền m/ua sự hưởng thụ chúng Mẹ mức suýt cẫng lên.
"Lý lẽ gì kỳ cục thế! Mẹ chỉ lát, tiền của trai như nước, muốn đồ muốn theo giờ thuê, còn mấy vô dụng trên mặt nữa! Chu Ninh Ninh, đây cách sống của hả? sinh ở xu mọi uống sinh hoạt đều trông cậy vào trai mẹ, còn có lý nữa sao?"
Mẹ quát quá, nhỏ ngủ gi/ật tỉnh giấc.
Tôi lặng lẽ nhìn bà.
Bà trợn mắt: "Mẹ nói câu nào sai? Cứ như thế sớm muộn gì sạch tiền nhà!"
Tôi mỉm cười: "Mẹ ơi, nếu thì gi/ận. Bởi dù có thế muốn tiền thì cứ tiêu."
Mẹ suýt đi/ên lên vì tôi.
Chỉ dọa đợi trai sẽ biết rồi vào đóng sầm cửa, bữa tối ra.
Không tục đồ ngoài.
Tôi thong thả tối lướt phim, nhiên của ba bức "Sân lớn họ Trần".
Tôi nhấp vào, bật cười.
Chắc gửi nhầm rồi.
Thím chính đoạn chat than phiền tôi.
【Nhân Đạm Như Đàn nào sinh chả khổ? Chỉ có cô quá lên thôi.
】
【Nhân Đạm Như Bắt trai tất bật xuôi, nếu đến, trai chịu nổi? nói xem, đàn ông chính trực nào tã lót?】
【Nhân Đạm Như Điều hòa mở mươi độ, đắp nào! Suốt nhảm cái gì nhảm nhí, ai chưa từng con? Ai chưa từng trẻ? Huy tôi lớn lên mạnh đó sao!】
【Nhân Đạm Như mấy hôm nay, cô ngủ, thì lướt điện thoại! Huy cô xong làm, còn cô ta, biết thương tiền đàn ông xót xa!】
Những lời phàn nàn tương còn nhiều.
Rõ ràng sự bất mãn của với lên tới điểm.
Mấy phút gửi tượng nhóm.
【Xin lỗi… Không nữa rồi.】
Hơn chục im lặng.
Tôi gửi nhắn.
【Không đâu hai, nếu vì lỡ còn biết bất mãn với nhiều thế.】
Lúc này chú của lên tiếng.
【Gia đình va chạm nhỏ đều phải lớn, đừng mất hòa khí.】
Sau đó những khác lời.
【Đúng vậy, tính thẳng, nghĩ gì nói đó, Ninh Ninh đừng bận tâm.
【Ở cữ mà, sản phụ dễ tâm trạng tốt, sóc ở cữ vả, nên thông cảm nhau!】
【Đều vì cháu, nói rõ ổn thôi.】
【Ninh Ninh còn hồi phục, đừng nghĩ nhiều.】
Tôi lời: ơn mọi người, đâu.】
Mẹ và đầu cuối nói lời nào.
Hơn mười phút điện thoại đến.
Vừa bắt quát: "Chu Ninh Ninh, gì thế? bảo khóc buổi chiều bữa tối ăn! Con b/ắt n/ạt già ở cữ giỏi lắm đấy hả?"
Tôi chất vấn: "Sáng chín giờ khỏi nhà, năm giờ chiều mới về, sau đó còn than phiền với Vậy thời gian đâu khóc?"