Cánh cửa khu an toàn mở toang, dấu ấn vàng trên cánh tay tôi dần phai nhạt. Chàng trai tóc bạch đứng im lặng đối diện, nhưng những xúc tu sau lưng đã sớm cựa quậy không yên.
Tiểu Hắc lưu luyến không nỡ để tôi đi, quấn lấy cổ tay kéo tôi trở lại. Nhưng nó cũng hiểu, tôi không thuộc về nơi này.
Cái ôm rồi buông tay. Niềm vui được về nhà tan biến trong khoảnh khắc.
Tôi cứ mãi trải qua những cuộc chia ly hết lần này đến lần khác.
'Không sao, hắn cũng chỉ là một chuỗi mã code thôi mà' - tôi tự nhủ.
Nhưng sao hắn lại biết nói những lời an ủi đến thế?
Thật đáng gh/ét, đáng lẽ 003 phải luôn nuôi ý định muốn ăn thịt tôi chứ.
Khi tôi đi, thế giới này chỉ còn lại một mình hắn cô đ/ộc.
Luồng ánh sáng về thực tại sắp biến mất. Tôi nhìn chàng trai vẫn đang dõi theo mình, một giọt lệ rơi.
Nhưng hắn lại nở nụ cười chân thành đầu tiên với tôi:
『Diệp Già, về nhà đi.』
Ngoại truyện:
Cảm giác trúng 50 triệu là thế nào? Tôi cầm tờ vé số ngẩn người giây lát.
Bóp má mình trước gương nhưng chẳng buồn cười nổi.
Trúng giải mà chẳng thấy vui, chuyện gì đây?
Tôi nhét thẻ ngân hàng vào túi, ôm sách vở đi học tiết đầu một cách bình thản. Lạ thay, cứ cảm giác mất mát gì đó trong ký ức.
Đã quên điều gì nhỉ? Thật kỳ quặc.
『Này Diệp Già! Nghe nói khu học xá mới có quán cà phê ngon, nhân viên đẹp trai lắm! Đi m/ua thử đi!』
Tan học, tôi bị cô bạn thân lôi đi như bay.
Quầy tính tiền đông nghẹt người. Tôi liếc qua - xem thử mặt mũi thế nào mà thu hút thế.
Chẳng qua là trai đẹp mắt một mí nhuộm tóc bạch thôi mà?
Có gì đâu... Khoan đã?
Những thứ xung quanh anh ta là gì thế?!
『Này Thiến Thiến, cậu có thấy thứ quanh anh ta không?』- Tôi hốt hoảng vỗ vai bạn.
Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi.
Đúng lúc đó, chàng trai ngẩng mắt nhìn tôi. Đưa ra số thứ tự:
『Số 003, xin mời quý khách.』
Như bị điện gi/ật, tôi nhìn dãy số, tim đ/ập thình thịch.
...
Tối đó tan học, đang chạy xe điện thì hết pin giữa đường.
Sau lưng vang lên giọng nam trầm khàn:
『Cần giúp đỡ không?』
Là nhân viên quán cà phê hôm nay.
Những xúc tu đen ngòm đã vội vã quấn lấy cổ tay tôi. Bản năng muốn kêu c/ứu bị chặn lại trong cổ họng.
Bởi tôi chợt nhớ ra vài điều, ngay khi xúc tu chạm vào mình.
『003? Anh đến thế giới của em rồi?』
『Làm thế nào vậy? Anh đã trở thành con người thực sự!』- Tôi sung sướng ôm chầm lấy chàng trai.
Anh đã chín chắn hơn nhiều.
『Chương trình định vứt bỏ tôi, nhưng giọt lệ của em đã gọi tôi đến thế giới này.』
『Cái giá là trở thành con người.』
『Nhưng xúc tu của anh vẫn còn kia kìa?』- Tôi nhìn Tiểu Hắc đang cọ cọ vào mình, trầm ngâm.
『Giữ lại hình dáng vì tôi ích kỷ thôi. Và chỉ em nhìn thấy được.』- Nụ cười của anh giờ không còn nanh nhọn, chỉ còn hai chiếc răng khểnh.
『Tại sao?』
『Cần hỏi nữa sao? Chẳng phải em rất thích chúng sao?』- 003 bỗng ra vẻ thiểu n/ão, mười xúc tu sau lưng rủ xuống như chó con bị m/ắng.
『Em đùa chút thôi mà, anh nghiêm túc thế?』
003 sao có thể đáng yêu đến thế.
- Hết -
Nhất sự vô trần nữ sĩ