Tầm mờ mịt của chìm vào mắt đen huyền của đang ngồi ghế lái.
"Cô Từ, để đưa về."
Tôi khuôn mặt điển trai của chẳng sao gật ý.
9
Sau mỗi buổi dạy thêm, có nhà rồi đưa về trường.
Dần dà, nghi ngờ có vấn đó.
Rảnh rỗi làm, cứ mãi đưa đón làm gì?
Dĩ nhiên trong lòng vẫn có tự biết, tự nhiên loại bỏ khả năng vị thái tử gia để mắt mình.
Xét cùng, tự biết mình luôn là đức tốt đẹp nhất của kẻ thất bại tôi.
Mãi hôm trên đường đưa về túc vô tình gặp bọn đòi n/ợ.
Đó là chủ n/ợ từ thời ba còn sống, ngày hét đòi "n/ợ cha trả bằng con gái".
Câu mà đưa vào truyện tranh Hàn, chắc dài hàng trăm chương.
Dù vô tâm vô phế, nhưng thực muốn cảnh tượng nh/ục nh/ã nên vội vàng bảo đi trước.
Nào ngờ nhếch cằm về phía bọn l/ưu m/a/nh, mắt lạnh lùng ơ.
"Tới đòi n/ợ Uyển?"
"Mày là ai? Trả n/ợ nó không? Không thì cút, thì liên lụy luôn."
Tôi sốt ruột, hấp tấp đẩy Đình, nhưng nắm ch/ặt tay.
Bàn to, lòng bàn áp.
"Bao nhiêu tiền, trả ấy."
Tối hôm bình trả n/ợ mấy triệu.
Trước khi kịp hoàn h/ồn, bọn l/ưu đã hài lòng bỏ đi.
Tôi mắt phức tạp.
"Cảm ơn tiên sinh."
Chu buông thong thả nói:
"Từ Uyển, mấy triệu trả."
"Dĩ nhiên làm gái tôi."
"Đúng mẹ thúc hôn, có bà vui."
Nghe câu sao mà đa nghĩa thế.
Môi mấp máy, cuối vẫn gật ý.
Nhưng dù đ/á/nh mất nhân phẩm, nhất đòi trả số tiền này.
Chu nói gì, thẳng đưa bản hợp tình nhân.
Tôi mở ra xem.
"[... Trong thời gian Uyển trả n/ợ, qu/an h/ệ tình nhân tùy tiện chấm ảnh mọi giao tiếp giữa nam bè...]"
Tôi xem thêm, cúi ngay, cuộc sống chim hoàng yến.
Chu nhận hợp xong, mỗi tháng chuyển một triệu, mỹ danh "tiền tiêu vặt".
Trong mắt điều đứng đắn nào.
Nhờ số tiền từ khách quen chợ mối vụt thành bà tự do tài chính.
Đồng thời giấu đi những nghĩ nên có cách lầy lội, ngoan ngoãn đóng gái giả của thái tử gia quyển.
Giúp đối bố mẹ thúc hôn, lũ yêu tinh đào ngoài.
Không vượt quyền, chuyện, vâng lời.
Cứ thế trôi qua năm năm.
Đôi thậm thực nghĩ mình là gái yêu thương.
10
Sau kiện quán cách cư xử giữa và mấy.
Nhưng cảm dần trở nên tán tỉnh hơn.
Bình thường hiếm khi đưa bar vũ nhưng hễ có tập là công khai dẫn đi.
Bề ngoài phong lưu lãnh đạm, bàn mân mê tán tỉnh thân mật.
Những đêm thức khuya tăng theo cấp số nhân, đặt m/ua cả lọ thận bảo.
Những hành động vô nhân của hoang mang.
Chẳng đính sao?
Sao vẫn ngày dính lấy tôi?
Vị thê kia nhẫn nại thế cơ à?
Ôm gối, nghĩ mãi ra.
Khi nằm âu yếm, nói điều giọng lẫn lộn:
"Uyển Uyển, tháng đi đảo Tử bọn đi."
Tôi: "Hả??"
Chu xoa xoa tai tôi: "Sao, muốn đi?"
Tôi nhận ra tình cảm khó trong giọng tưởng gi/ận vội gật đầu.
"Muốn đi muốn nào rảnh."
"Ừ, đi vui là được."
Tôi tưởng chỉ là kỳ tập bình thường lũ nhị đại, nên để ý.
Ngoan ngoãn Đình, mệt ngủ thiếp đi.
Chỉ trong giấc mơ, luôn cảm có ai đang mân mê ngón mình.
Ngứa ngứa, ngứa lẩm bẩm.
Lại nép sát hơn vào người cạnh.
Rồi người ôm ch/ặt lấy.
11
Khi lục đục thu dọn hành lý chuẩn đi đảo, ngờ đã xảy ra.
Một hôm đang ăn trong nhà hàng, một gái xách Hermès giới hạn ngồi mặt vẻ kỳ lạ thường.
Đang buồn ngủ ngáp dài, hoảng hốt.
Chị là ai?
Nhầm chỗ rồi chăng?
Cô ta kh/inh khỉnh liếc vài cái, mép nhếch lên, mi giả lật ngược.
"Có Uyển là thê của Đình, hôm nay muốn nói cô."
Tôi mình.
Hôn... thê của Đình?
"Muốn nói tôi?"
Người cười kh/inh bỉ.
"Đơn giản thôi, khỏi Cô muốn cho."
"Séc tùy điền, nhà tùy chọn, chỉ tâm."
Tôi ngờ đặt ly nước xuống, thở dài n/ão nề.
Ai nổi chị ơi.
Tôi đã chờ trọng đại biết bao lâu.
Quy trình séc thuộc làu làu, cuối vị thần tài tới.
Thế là lập tức nở nụ cười sốt sắng.
"Thật tùy điền tùy ạ?"
"Ừ?"
Người sắc mặt làm bối nhưng nhanh lấy phong độ, ngạo gật đầu.
"Đương nhiên."
Tôi mừng rỡ: em—"
"Vậy làm gì?"
Giọng nói lạnh buốt đến rợn người vang lên chậm rãi bàn, đờ đẫn ra.
12
Thật là phục rồi.
Sao mỗi làm x/ấu, quả tang ngay.
Chính vị GPS trên người vậy.