Trên bàn ăn, ta ăn không biết mùi vị, vốn dạ dày cực khỏe thế mà chỉ nuốt đôi miếng đã no. Tân Dịch mềm mại xoa đầu ta: 'Ăn thêm chút nữa, A Hoa cát tường tự có trời phù hộ, sẽ không sao đâu.' Nói rồi bưng bát canh đưa tới miệng ta: 'Nào, uống canh đi.' Đối mặt với sự dịu dàng hiếm hoi ấy, rốt cuộc ta cũng an lòng, há miệng uống cạn bát canh.
Một bát canh vào bụng, dạ dày dễ chịu hẳn. Ta dựa vào ghế, đang định nói gì đó với Tân Dịch thì thoáng thấy chiếc bát không đã uống cạn. Sao quen quá thế?
Ta chỉ vào chiếc bát, quay sang Tân Dịch: 'Cái bát này...' Chẳng phải là bát chó của A Hoa sao?
'Ừm? Trên bàn không có bát thừa, ta thấy cái này sạch sẽ nên đựng canh cho ngươi.' Tân Dịch nở nụ cười hiền hậu, để lộ hai chiếc răng nanh đặc trưng. Giá ta nóng nảy hơn, đêm nay hẳn đã trói hắn ngủ cùng ổ chó của A Hoa.
8.
Sáng hôm sau, ta dậy sớm tìm A Hoa, thấy Hoàng Chi Hằng đang nghêu ngao dạo chim trong sân. Ta không thèm để ý, rảo bước ra cổng.
'Lâm Chiêu Nguyệt, ngươi ngày càng không coi vị hôn phu này ra gì,' Hoàng Chi Hằng chợt đứng chặn đường, 'khiến lòng ta đ/au như c/ắt.'
'Ngươi có việc gì không? Hoặc giúp ta tìm A Hoa, hoặc im miệng mà dạo chim. Ta trừng mắt quát. 'Chà, có kẻ nửa đêm cầm đèn lồng lùng sục khắp nơi đó,' Hoàng Chi Hằng bĩu môi, 'giờ chắc không cần ta nhúng tay nữa rồi.'
Nửa đêm cầm đèn đi tìm? Ta nhíu mày: 'Ngươi nói ai thế?'
Hoàng Chi Hằng ngửa mặt lên trời: 'Đừng bảo người ta là gỗ nữa, đầu óc ngươi cứng như thép đấy. Kẻ đã cư/ớp h/ồn ngươi đó, canh ba còn đi/ên cuồ/ng lật tung từng đống rác, ta từ lầu bài đi ra tưởng gặp kẻ t/âm th/ần... Này! Lâm Chiêu Nguyệt!'
Chưa dứt lời, ta đã lao vụt đi.
Đằng xa, sau gò đất nhỏ thấp thoáng bóng đầu người. Ta bước tới trước, sững người. Tân Dịch nằm đó ngủ say, người đầy bụi bặm, áo quần rá/ch tả tơi như sợi mì, mặt đầy vết xước và bầm tím, hai tay ôm khư khư A Hoa đang ngủ yên lành.
Ta từ từ ngồi xổm, mắt lướt qua từng vết thương trên mặt Tân Dịch, lòng chua xót muốn trào nước mắt. Đưa tay định chạm vào anh, A Hoa chợt tỉnh giấc, kêu ăng ẳng sung sướng giãy giụa khỏi vòng tay Tân Dịch, lao vào lòng ta.
Ta ôm A Hoa xoa đầu, hòn đ/á trong lòng rốt cuộc cũng hạ xuống. Tân Dịch cũng bị đ/á/nh thức, mở mắt ngơ ngác nhìn ta vài giây rồi nhoẻn miệng cười: 'Ta tìm được A Hoa rồi, thấy không, đã bảo nó không sao mà.'
Ta ôm A Hoa nhìn con mắt sưng húp của anh: 'Tìm thấy ở đâu? Mấy vết thương này do đâu?'
Ánh mắt Tân Dịch lảng tránh, vừa thốt 'không sao' đã bị ánh mắt sắc lẹm của ta dọa phải khai thật.
'Gặp tên ăn mày trói A Hoa, ta đòi mà hắn không chịu, đ/á/nh nhau một trận.' Tân Dịch sờ vết bầm lớn trên má phải, 'Hắn đ/á/nh á/c lắm, suýt nữa ta không địch nổi.'
'Sao không dùng mưu, cứ phải động chân tay?'
Lòng ngập tràn cảm động nhưng ta vẫn cứng miệng quát như mọi khi.
'Đại tỷ, thử đi nói đạo lý với ăn mày xem. Giá được thì ta đâu có thảm thế này, đ/au ch*t đi được...' Tân Dịch oán gi/ận liếc ta, vừa ôm mặt vừa rên.
'...Sao lại nửa đêm đi tìm? Không phải hẹn sáng nay cùng đi sao?' Ta im lặng giây lát rồi hỏi gằn.
'Chẳng phải sợ ngươi lo lắng đến mất ăn mất ngủ sao.' Anh lầm bầm.
Gió nhẹ khẽ lay, chiếc lá bay vụt đậu ngay trán Tân Dịch. Tựa hồ có thứ gì cũng rơi vào tim ta.
Tân Dịch vừa giơ tay định gỡ chiếc lá, ta chợt nghiêng người, tay nhẹ nhàng níu cuống lá che đi con mắt bị thương của anh, rồi cúi đầu hôn lên môi.
Tân Dịch đờ người, con mắt không bị che trợn tròn ngơ ngác nhìn ta. Giây lâu, anh vòng tay ôm lấy ta, bàn tay phải đặt sau gáy, vụng về đáp lại nụ hôn.
Phải nói, hôn nhau sau gò đất quả có phong vị riêng, khiến người ta nghĩ đến 'nàng là gió ta là cát, quấn quít dặm dài'.
Rồi ta - kẻ đối diện gò đất - bị cát gió lùa vào mắt, thành công cùng Tân Dịch làm đôi hảo hán đ/ộc nhãn.
9.
Sau 'nụ hôn gò đất', Tân Dịch dường như cố tránh mặt ta, bảy ngày liền không thấy bóng dáng.
Ta bực bội phùng má, cắn từng miếng đùi gà như đang x/é x/á/c anh. A Hoa quấn chân đuôi vẫy rối rít. Liếc nhìn nó, ta ném cho khúc xươ/ng thừa.
'Này A Hoa, ngươi bảo tên khốn ấy đang nghĩ gì thế?'