Khi ngồi ghế sofa phòng khách nhà không ngờ rằng dị/ch bất ngờ đảo lộn kế ban đầu một để.
Bạn thân đã về báo cho biết hàng chục ca nhiễm mới phát hiện, cả thành phố tình trạng cảnh không quay về nữa.
Thế cha mẹ hai bên, không biết và Uyên đã chia tay, thảo luận rằng năm nay sẽ thời lại nhà Uyên đón Tết.
Miếng đã gọt vỏ đưa mắt bác bác gái, mở một vô h/ồn để Uyên cho ăn.
Tô Uyên thản nhiên như thậm chí tâm trạng giơ tay xoa đầu tôi.
Bác vừa quay vào bếp, tay ấy.
Anh cười, không để tâm.
“Vào phòng nhé?”
“Ai thèm vào phòng cậu…”
Anh không nắm lấy tay ngón cái nhẹ xoa đầu ngón tay tôi.
“Dù sao em không thoát rồi.”
Trong phòng Uyên một bộ xươ/ng khủng long đã lắp ráp xong, hình như một kỳ nghỉ đó, game, ngồi bên cạnh lắp cái sau lắp không xong nên lại ấy.
Không ngờ đã lắp xong.
Tôi tiến lại gần xem, việc lớn, không biết lắp nào.
Phòng vẫn không lần trước phong lạnh lùng đơn điệu, cây sen đ/á tặng vẫn bác chăm sóc.
“Em với mẹ em?”
Trong phòng chỉ hai chúng lại nhắc đó.
Tôi và cả hai bên cha mẹ đều hài lòng, vốn đã thống nhất xong sính lễ và chuẩn cưới, lại không muốn kết hôn nữa.
Tô Uyên không lời, thở dài.
“Vậy em sẽ với mẹ em trước…”
Anh ngồi giường, dùng lực kéo lôi ngã nhào vào giường.
Anh ôm nay cứ nhắc lại làm với tôi.
“Đợi dị/ch A Ngọc, chúng không vội phải không?”
…
Mấy Thành trời u, mưa dở dang không rơi ngoài cửa sổ toàn mây u ảo lặng lẽ lan tỏa.
Điện thoại reo lên.
Anh cứ ôm mà điện, đủ để đại khái nội dung cuộc gọi.
Hình như thời biết về rủ game.
“Anh với đây.”
Nói câu xong, tay ôm eo ch/ặt hơn.
“Không phải, cả cậu không rảnh lấy một sao?”
“Ừ.”
Cằm nhẹ đỉnh đầu tôi.
“Tớ với cậu, đàn ông khi không nên hoàn toàn.
Bạn thân chắc không biết bên cạnh, vô tư, ngón tay Uyên thản nhiên lướt tóc cuộn một vòng.
Thấy không thuyết phục ấy, thân chuyển sang rên rỉ.
“Huynh Tô, cậu không huynh tớ nữa rồi, cậu thành kẻ gót rồi hức hức…”
“Tớ thì sao.”
Nói xong, Uyên dứt cúp máy.
…
“Cậu ‘biến thành bảo vệ tiểu thư Gia Nhiên’, gót một nhân vật 2D, tớ…”
Nụ hôn đáp đỉnh đầu tôi.
“Ít nhất tớ giới thực.”
…
Có đáng so đâu?
“Anh em nào?”
Tôi đẩy ra, không lại khi chưa phản ứng, đầu nhẹ tai cảm giác ẩm thoáng rồi biến mất.
…
Anh đúng nghĩa luôn.
Tôi hành động mang chút tình tứ làm gi/ật mình, đẩy ra, lần thuận mắt xuống rõ ràng khóe hơi cong lên.
“Không em nữa, A Ngọc?”
Phòng Uyên một chiếc chuyên game, kết nối tay cầm thực ra không biết từ khi Uyên càng thích dẫn game, nhớ trước đây toàn bảo đừng làm phiền.
Tôi mười năm như một vẫn dở, chưa bao giờ tức gi/ận.
Anh chỉ cười, từng lén với rằng nó như với Uyên sẽ gi*t nó mất.
Tôi một gần đây hot, kiểu điều khiển nhân vật nhiều chơi, lẽ lâu không chơi, thao không thuận tay.
Khi lại rơi khỏi đường đua, bất ngờ ôm từ phía sau, nắm tay dẫn xoay tay cầm.
Bị ôm cảm giác vốn đã khác, ngón tay gần như ấn điều không sức cửa ải, bình tĩnh vào vòng chung kết.
Thành thật mà nói, Uyên năng khiếu.
Nghe cao game, hồi ba đội đào tạo trẻ câu lạc bộ tìm ấy.
Tôi vô cớ thấy thuận buồm xuôi mà khó khi đấu vòng chung kết, bất ngờ không động mà thao lại.