Nỗi h/oảng s/ợ khủng khiếp xâm chiếm lấy anh. Dù cố gắng hết cách để truy tìm tung tích cô, khi anh chạy đến nơi, thứ duy nhất anh thấy chỉ là Bùi Minh Dực.
Dù lúc này anh đã công thành danh toại, nhưng trước mắt vị này - người đã xây dựng đế chế thương trường từ bao năm trước - sự chín chắn tích lũy qua năm tháng khiến anh thua xa không thể so bì.
"Nhiều năm trước ta từng cho ngươi một cơ hội." Bùi Minh Dực nhìn anh chậm rãi nói. "Ngươi cũng là thương nhân, nên hiểu cơ hội quý giá thế nào. Một khi đ/á/nh mất, ngươi đã mất tư cách."
Lời lẽ đó khiến anh không thể biện bạch. Trầm mặc hồi lâu mới thốt lên: "Tôi muốn... gặp cô ấy một lần."
"Hãy tin ta, với cô ấy lúc này, xa cách chính là thứ nhân từ nhất ngươi có thể cho."
Với thân phận và th/ủ đo/ạn của Bùi Minh Dực, nếu không muốn cho gặp, anh cũng đành bó tay. Nhưng chỉ một câu đơn giản đó, khiến anh thảm bại hoàn toàn.
Anh chưa từng biết trước kia mình đã may mắn sở hữu thứ gì. Phung phí vô độ, chẳng biết trân quý. Cô yêu anh, từng một lòng tin tưởng điều đó. Nhưng anh quên mất, tình yêu cũng có ngày cạn kiệt.
Cô đã chiều chuộng anh quá mức. Từng hỏi đi hỏi lại vì sao cô yêu mình, giờ đều vô nghĩa. Cô đã thu hồi lại thứ tình cảm ấy rồi.
"Yên tâm đi, những gì ngươi không cho được, ta sẽ bù đắp cho cô ấy."
Đó là câu cuối cùng Bùi Minh Dực nói với anh.
Giờ đây trước ống kính, khi nhắc đến "chồng tôi", ánh mắt cô tràn ngập bình yên và ấm áp, tất cả đều chứng minh lời hứa năm xưa của Bùi Minh Dực đã thành hiện thực. Giờ cô nói, khi yêu đã dốc hết toàn lực, nên chẳng cần ngoảnh lại.
Đột nhiên nhớ lại năm ấy, cô ngồi bên cửa sổ đọc sách. Anh khẽ nép đến, thấy bài thơ nhỏ trong sách:
Yêu không nhiều
Chỉ yêu một chút thôi
Tình người như biển sâu
Tình ta tựa suối nhỏ
Cô nhăn mặt lẩm bẩm: "Gì thế này? Sao chỉ yêu một chút?"
Anh cười, gọi cô là "heo ngốc" - như cách các chàng trai trong phim Hồng Kông thường gọi người yêu, dù thân mật đến mấy cũng không thấy đủ.
"Tình yêu có hạn, như ngọn nến. Ngọn lửa mãnh liệt sẽ mau tàn, tàn lửa li ti mới ch/áy được lâu..."
Cô không đồng ý, muốn tranh luận. Nhưng cách tốt nhất để phụ nữ im lặng là nụ hôn. Thế là anh đã làm thế.
Ai đúng ai sai, năm tháng sẽ phán xét.
Giá như khi ấy anh dốc hết tình yêu, có lẽ đã như cô, đ/ốt hết ánh lửa phù du rồi buông tay quay đi.
Nhưng anh không làm được. Quá khứ không thấu hiểu trái tim mình, hiện tại không dứt được dĩ vãng. Những giọt yêu thương và tiếc nuối tích tụ như suối nhỏ, khiến anh lún sâu, không thể tự thoát.
Có lẽ đây là hình ph/ạt.
Anh chỉ có thể vụng về, như tằm tự kéo kén, trói mình trong cuộc tình này. Không điểm dừng, vĩnh viễn không giải thoát.
Thôi thì đừng yêu nhiều
Chỉ yêu một chút thôi
Thời gian chầm chậm trôi
Nhiều năm sau
Anh chỉ dám lén nhìn cô một lần
Giữa biển người
(Hết)
Tác giả | Nhà văn Á Tinh
Ng/uồn: Zhihu