Tôi: ……
Tôi đâu đồ m/ua ngọt đâu……
Tôi liếc anh, trầm nói: “Ngọt mà.”
Mộc mỏng, đồng tử đen nhánh chằm chằm vào gì, lại thể nhận hỏi tiếp anh, muốn hỏi:
Cái nào ngọt nhất……
“Mộc Hành, lớn rồi mà tranh giành đứa trẻ. Không thể đối xử tốt hơn sao, chưa tốt nghiệp nữa.”
Tôi thực sự con, đúng ngoại hình rũ, ánh ngây thơ, lại lời bén nào.
Mộc nhíu mày, bị chọc gi/ận, nhiều lần muốn lại thôi, lên tiếng: “Gh/ét già?”
Tôi mình, “Tôi có!”
Mộc Hành: “Vậy sao thể tranh giành nó.”
Khóe giật, quay Hành, vô cớ rất cứng nên lên tiếng.
Mộc và nhau trước kia lời chua ngoa, lại giơ kéo chăn nói: “Không đề này nữa.”
Tôi rất thiệt thòi, nhịn nói: “Ừ, đề này, vậy gì?”
Tôi muốn sao hôn lý trí khiến kiềm hỏi nhận toàn đạn bọc đường, chứ phải chân thành.
Anh từng nói, anh, khác thỏ phòng thí nghiệm, phải người tim anh.
Tôi khá th/ù dai, để động chọc thủng, đó thể.
Nhưng cũng giữa và anh, ai ra, lỡ làng.
Thôi, ai bảo thích trước……
Thịt đến mà ăn, vậy cũng quá ngốc nghếch.
“Bàn ngày dẫn đi gì?”
Mộc sáng lên, lời đều phải thứ thích “Không hải lẩu nướng, độ nên thanh đạm chính.”
Tôi: ……
Có nhận sự vui nói: “Nghỉ ngơi dẫn đi ăn.”
Tôi liếc anh, “Tôi quan tâm, muốn đồ ngon.”
Mộc Hành: “Vậy ngày em.”
Tôi nghe thế, lập nhịn cười, “Anh biết ăn?”
Mộc cái, “Đương nhiên.”
27
Tôi biết tài nướng nhiêu nước, lòng thầm điểm cộng. Thế này, càng thêm mong đợi kết trở ngại trước khi suýt nữa khiến khóc vì cơm cũng nổi.
“A, được, đ/au.”
Ai ngờ được, vừa mở ra, cầm cái kẹp đứng bên cạnh, làm muốn tháo chỉ khiến đến mức chui tọt vào chăn.
Em tháo đi ngay.”
Tôi trầm trốn chăn, bực nói: “Không cần tháo, biết nhẹ cả.”
Em vốn rất hấp tấp, thực sự cái, lấy mất nửa đời tôi.
Em cười khành “Vậy đi tìm thầy tháo chị.”
Tôi: ?
Chà, té đợi ở đây.
Chỉ cần đi tìm, vội vã đến cửa phòng bệ/nh, liền bước nhanh đến, giơ về phía họ.
Em ừ tiếng, ngoan ngoãn cái kẹp ra.
Mộc Hành: “Ra ngoài.”
Em ……
Dù bị quở m/ắng đi, lúc đi gương mặt cười toe toét đang hai chữ, cố lên.
Tôi: ……
Tôi biết muốn ghép và Hành, thể hơi nguy biết đắc khó chịu thế nào.
Mộc giờ chơi xỏ, rất âm rất dễ khiến người khác xuống đài trước mặt mọi người, mà làm anh.
Anh giơ người thấp nói: “Không sao, cái này đ/au.”
Tôi môi, chui chăn, do tưởng Hành, vén áo phần bụng lên.
Tháo chỉ sự đ/au.
Nhưng vừa chạm vào đỏ dám thở, khi ánh gặp anh, tim càng d/ao động lắc.
Lúc áo trắng, mà đồ thể áo phông giác tuổi tràn đầy, suýt nữa nhận ra.
“Hành lý.”
Mộc giơ lấy vali, rất hơi ngẩn người, vô quanh tìm bóng dáng họ, “Cái đó——”
“Tôi bảo đi xem người khác phẫu thuật rồi.”
Tôi môi, vừa định thêm gì, lại nói: “Tôi viện.”
Tôi gật lên tiếng, lại nhịn hỏi: “Không muốn đi sao?”
“Tôi đâu thế.”
Tôi mặt phùng mang trợn má, nhịn cười, đương muốn, biết muốn đi lúc, lâu hơn nữa.
Ngồi trên xe Hành.
Em gửi nhắn: “Đứa chưa đừng tiết lộ qu/an h/ệ hoảng.
Nó bỏ đến mức nào, rồi người chịu lại nó.
Tôi: ……
28
Ngồi trên xe lâu, ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, nằm trên chiếc giường màu nhạt.
Trong chăn toàn mùi nhẹ nhàng trên người Hành.
Tôi dụi mắt, trang trí toàn căn hộ, vô cớ rất quen, đặc biệt giống phong rất thích hồi học.
Phong giản, màu sáng đối chọi.
Cơn buồn ngủ dần tan, chớp mắt, vô sờ sờ quần áo mình, lúc này mới thở phào.
“Mộc Hành…”
Tôi chống giường đứng dậy, xỏ dép nhất bên chỉ dép to quá khổ, lê đường cửa.
Trong bếp mở, dường đang nêm nếm canh, nõn chống lên bếp, chân biết đặt đâu, toàn thân hơi nghiêng về nghe tiếng mới đứng thẳng lưng.
Cảnh tượng này, nhuộm ánh sáng vàng vọt, giống nhiều lần.
“Thơm quá.”
Mùi nước dùng đậm đặc lập ra.