Phòng khám Bác sĩ

Chương 11

25/06/2025 23:39

Mộc xoa gần lôi đến bàn ăn. đũa, bốn món ăn một canh, dường thực sự có cảm giác một cặp vợ chồng bình thường.

Khoảng cách với kiểu mẫu bố mẹ dường chỉ thiếu một thông minh đáng yêu.

Che mặt.

2

Tuần thứ đương.

Trong bắt dần xuất hiện đồ dùng sinh hoạt Mộc còn trong dần xuất hiện dây buộc tôi.

Ban đầu, Mộc luôn trên ghế sofa, nhưng dần dà, đã lên giường.

Từ hai chiếc đến một chiếc chăn.

Khi Mộc đang giả vờ ngủ. Nhưng trong đã căng đến ch*t.

"Mặc Tuyết."

Mộc gọi nhẹ nhàng, hơi luồn vào vào lòng, hôn nhẹ một cái.

Nụ hôn này dịu dàng.

Tôi không chớp mắt, vừa mở mắt đã Mộc đang nhìn tôi. kịp lên tiếng, hôn miết miết lại, làn trên người dần nóng lên.

"Mộc Hành... thế có nhanh không..."

Tôi thực sự căng thẳng, dù trong hòa nhưng vẫn cảm mồ hôi lưng.

Mộc đưa gạt mai bên tai, ngón lạnh chạm vào cằm môi khẽ nhếch cười: "Chỉ hôn thôi, nhanh ở chỗ nào."

Tôi: ...

Người hơi mềm nhũn, bị Mộc lừa, lập tức vào giọng nghẹn ngào: "Ngủ nhanh đi, mai còn phải làm!"

Anh thò vào chăn kéo tôi: "Nhưng làm mệt lắm."

Tôi hừm, không cho chạm: làm tốt thì không có cơm ăn."

Tiếng cười Mộc quyến rũ, cùng vào mắt đen nhìn nghỉ phép hôn rồi."

Tôi co người, nhìn chằm chằm anh.

Mộc nhìn không biết từ đâu lôi một chiếc nhẫn sáu mấu, đưa đến trước mặt khẽ: phép không?"

Đây, đây cầu hôn sao?

Tôi hơi người, dường chính lúc này, mới dường đợi này lâu, chỉ từng dám thốt thành lời.

từng nghĩ, tình đơn phương ánh sáng.

"Mộc Hành..."

"Em duyệt phép, trả em mười đồng."

Chưa kịp mở miệng, Mộc đột nhiên căng ngắt lời, một lúc, đưa nhẫn gần hơn.

Tôi gi/ật mình, lặng lẽ nhìn không cười. rõ, rất căng thẳng.

Mắt nhìn mắt, Mộc môi khẽ mím, thăm dò đưa nhẫn vào tôi.

Tôi cúi đầu, tự nhiên xỏ ngón chiếc nhẫn. Kích cỡ, vừa vặn.

Lòng mềm lại, ánh mắt nhìn môi nhếch đồng không đủ đâu."

Giây tiếp theo, Mộc lao chầm hứng nói: "Vợ được."

Tôi vùi vào nghe tiếng cười vui sướng không cười, giơ anh.

3

Yêu nhau vào đính hôn vào Sáu.

Tháng Bảy mùa hạ, một chiếc váy cưới, một sổ đỏ.

Anh từ phía sau, ngoan ngoãn không gì.

Tôi nhếch môi, viết đến kết, nhìn ba chữ END trên máy tính, dài một hơi, không khỏi nhướng mày nhìn "Anh đang làm nũng à, bác sĩ Mộc?"

Anh véo eo cằm chống lên vai giọng rất trầm: phải."

Tôi: "Hả?"

Anh cọ cọ vào giọng "Anh với chị."

Tôi không cười, giơ chọc một cái, quả bị vào ngủ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm